Năm ngày sau, đúng ngày Hoàng đạo, đoàn sứ thần Dao quốc dâng điệp thư xin quay về mà không đòi hỏi thêm gì.
Triệu Bình cũng rất vui lòng phê duyệt.
Chỉ có đám triều thần là không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Chẳng phải công chúa Dao quốc sang đây là có ý muốn kết duyên với Vương gia sao.
Sao tự dưng bỏ về một cách dễ dàng như vậy? Quả thực trong triều vô cùng ủng hộ chuyện Triệu Bình nạp thêm thiếp.
Dù sao hậu viện của hắn bây giờ cũng trống trải mà hắn lại chỉ độc sủng mình Vương phi.
Ai mà không ghen ghét cơ chứ.
“Bẩm Vương gia, chuyện kết thân giữa nước ta với Dao quốc.”
“Các người yên tâm.
Chuyện đó ta đã xử lý xong rồi.
Từ nay mỗi năm Dao quốc sẽ giao nộp cống phẩm cho chúng ta cũng không yêu cầu chúng ta phải gả hay lấy công chúa.
Đây chính là chuyện vui.
Còn người nào cảm thấy ưng ý với công chúa Dao quốc thì ta không ngại làm người mai mối cho đâu.”
Triệu Bình đã nói như vậy tất nhiên quan viên phía dưới đành cười trừ, khen lấy khen để Vương gia anh minh.
Tuyệt nhiên không có một ai lên tiếng muốn sang Dao quốc cưới gả cả.
“Bẩm Vương gia nếu chuyện của Dao quốc đã giải quyết xong, chúng thần có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu.”
Triệu Bình mím môi.
Khoé mắt hơi nhếch lên, đôi môi mỏng cười nhẹ.
Nếu hắn đoán không lầm thì chuyện đó là chắc rồi.
“Bẩm tấu đi.”
“Thưa vương gia, đất nước một ngày không thể không có vua.
Trước giờ tuy là người xử lý triều chính nhưng chung quy cũng là danh không chính, ngôn không thuận.
Nay việc ngoại giao đã được xử lý xong, Vương phi cũng đã sinh tiểu điện hạ, chúng thần xin bẩm tấu mong người chọn ngày Hoàng đạo, đăng cơ làm vua.”
“Xin người làm lễ đăng cơ làm Vua.”
Quan viên đồng loạt quỳ ở phía dưới, chắp tay cúi đầu.
Không gian im phăng phắc.
Triệu Bình im lặng một lúc, đặt cuốn tấu chương xuống bàn, trịnh trọng nói.
“Được, nếu các khanh đã nguyện ý thì ta cũng thuận theo.
Ngày 15 hai tháng sau, ta sẽ tổ chức lễ đăng cơ và lập hậu.
Vẫn mong các vị chiếu cố thêm.”
Các vị đại thần vừa nghe liền biết Vương gia đã tính toán từ lâu, ngay cả ngày cũng chọn được rồi.
“Vương gia anh minh.
Chúng thần nguyện ý phò trợ người.”
Triệu Bình gật đầu hài lòng.
Ròng rã hơn ba mươi mấy năm, rốt cuộc hắn cũng đã đạt được vị trí mình mơ ước.
————————————————————
Trong Hoàng lăng, Triệu Bình đang ngồi bệch trước khu mộ của mẹ mình - Hiền quý nhân, à không bây giờ phải gọi là Hoàng quý phi Hiền thị.
Vốn dĩ mộ phận của bà không đủ tư cách được vào Hoàng lăng, nhưng sau khi Triệu Bình nắm quyền triều chính đã vung bút tăng mấy bậc danh phận cho bà, đồng thời đưa mộ của bà ở lãnh cung và trong Hoàng lăng.
“Mẫu thân, con làm được rồi.
Bây giờ con nắm quyền triều chính trong tay, chỉ mấy tháng nữa con sẽ trở thành Hoàng đế.”
“Mẫu thân, nếu người còn sống, người chắc chắn sẽ trở thành Thái Hậu hiền từ đẹp lão nhất, người sẽ được lưu danh sử sách.
Người nói xem có đúng không?”
“Lâu rồi con chưa đến thăm người, chắc người cũng biết.
Tư Tư hạ sinh cho con một người con trai bụ bẫm béo mập rất dễ thương.
Con những tưởng bản thân sẽ cô đơn đến hết đời, lấy vài vị phi, sinh vài hoàng tử.
Ai ngờ, con đã gặp được người mình yêu, có được giọt máu của chúng con.”
“Mẫu thân, người thấy Nguyên Duệ rồi đúng không? Nghe Phương Tề bảo thằng bé giống hệt con hồi bé.
Nếu người còn sống, chắc chắn sẽ may nhiều đồ đẹp cho thằng bé lắm.”
“Mẫu… thân….
Con nhớ người lắm.”
Triệu Bình sờ lên tấm bia mộ được chạm khắc hoa lệ.
Mẫu phi của hắn cả đời hi sinh vì hắn, yêu thương hắn đến phút cuối đời thế mà người chẳng kịp đợi ngày hắn có chút thành