Vi Dịch Thi lấy khăn che khoé miệng, giấu đi chút thất thố trong mắt.
“Hoàng hậu, người đề cao nhi nữ của ta quá.
Tâm Tinh nó vẫn còn nhỏ, cả người lông bông cầm kì thi hoạ không tinh thông một thứ gì.
Thường ngày cũng do đại nhân và ta chiều chuộng nó quá khiến nó càng lớn càng không vào nề nếp.
Sao có thể vào cung hầu hạ Hoàng thượng được?”
Điềm Tư Tư nhíu mày, vẻ mặt trào phúng nhìn Vi Dịch thị ngồi phía dưới.
Chỉ vì không muốn vào cung mà không ngại bôi xấu con gái mình a.
“Vi phu nhân cứ đùa.
Ngoài kia ai chả biết Vi tiểu thư tính cách phóng khoáng tốt bụng nhiệt tình.
Nàng ấy dù cho không giỏi cầm kì thi hoạ nhưng trong cung không thiếu người giỏi.
Trong cung chỉ thiếu người hầu hạ, hiểu được tâm ý Hoàng thượng.
Mà Vi tiểu thư từ nhỏ thông minh xuất chúng, chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng vui lòng.
Ý ta đã quyết, bà cứ về phủ trước ta sẽ thỉnh Hoàng Thượng viết chiếu thư sau.”
Làm sao bà có thể về được? Vi phu nhân sợ hãi lần thứ hai đánh rơi chén trà xuống đất.
Bà vội vàng vén tà áo quỳ xuống, giọng điệu run run hoảng sợ.
“Xin Hoàng hậu khai ân, tiểu nữ từ nhỏ không được dạy dỗ sợ là sẽ khiến Đế Hậu phật lòng.
Xin người rút lại ý chỉ.”
“To gan.”
Điềm Tư Tư tức giận ném chén trà xuống dưới chân Vi phu nhân khiến bà giật bắn mình.
“Vi phu nhân, hậu cung trống vắng.
Nay ta có nhã ý muốn tuyển con gái bà vào cung làm phi tần bà lại từ chối.
Rốt cuộc ý nghĩ của bà là gì đây? Hay các người chê vị trí phi tần, muốn vị trí Hoàng hậu của ta?”
Vi Dịch thị mồ hôi đầy đầu.
Có cho bà thêm mười lá gan bà cũng không dám mơ tới ngôi vị Hoàng hậu kia.
Cả đời bà an phận chăm chồng dạy con, không cầu phú quý sang giàu chỉ cầu gia đạo an yên, con cái được làm điều mình thích.
“Xin Hoàng hậu đừng hiểu lầm.
Cả nhà thần thiếp tuyệt đối không có ý mạo phạm người.
Chỉ là ước mơ cả đời của Tâm Tinh chính là hành y cứu người.
Nhi nữ cũng có mối lương duyên với người khác.
Xin Hoàng hậu khoan dung.”
Rầm……Điềm Tư Tư đập bàn, tỏ vẻ giận dữ vô cùng.
Ánh mắt nàng tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới đât.
Vi Dịch Thị cảm nhận được ánh mắt đó, toàn bộ thân thể run lên.
“Ý của bà là ta đang ép bà? Vi Dịch thị, bà phải hiểu, vào cung chính là một bước lên làm phượng hoàng.
Hơn nữa, phụ thân bà ngày ngày hối thúc Hoàng thượng khai chi tán diệp mà bà lại không chịu san sẻ nỗi lo cho Hoàng thất.
Vi Dịch thị, ngươi biết ngươi đáng tội gì không?”
Vi phu nhân nghe lập tức hiểu ý của Hoàng hậu.
Xem ra vì phụ thân bà gây áp lực lên Hoàng thượng nên bây giờ Hoàng hậu mới giận chó đánh mèo lên nhà bà.
“Hoàng hậu, thần thiếp đã hiểu ý người.
Xin người cho ta chút thời gian.
Thần thiếp sẽ khuyên bảo phụ thân không can thiệp vào chuyện hậu cung của Hoàng thượng nữa.”
Điềm Tư Tư thấy bà ta thông minh như vậy cũng vui trong lòng.
Nàng không cần mắc công phải diễn kịch nữa a.
Bất quá, nàng vẫn nhấp một ít trà che đi vẻ phấn khích trong mắt.
“Ta hiểu tấm lòng làm cha làm mẹ, muốn con mình hạnh phúc là lẽ thường.
Nhưng mà thân là thần tử các ngươi cũng phải chia sẻ gánh nặng với Hoàng thất.
Ta thấy, chuyện Dịch ngự sử nói rất đúng.
Đúng là hậu cung của Hoàng thượng có hơi trống trải nhưng ta lại không yên tâm về các nữ nhân nhà khác.
Chỉ