Tiểu Nguyện Duệ có rất nhiều phiền não trong lòng.
Cậu bé bây giờ đã được mười ba tuổi rồi.
Ngày ngày học chuyện xử lý triều chính với phụ vương sau lại học luyện võ với tướng quân thúc thúc đã đủ phiền nhưng cái đáng sợ hơn còn ở phía sau a.
Phía sau Nguyên Duệ chính là Hoài Tư năm nay tám tuổi và tiểu công chúa Hạ Lan năm tuổi.
Thân là một đại ca nó rất chín chắn trưởng thành làm gương cho hai em.
Chỉ là hai đệ muội của nó có vẻ mọc lệch thì phải.
Hoài Tư thì có vẻ mạnh mẽ nghịch ngợm vô cùng, luôn dựa vào vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu của bản thân để làm nũng mỗi khi bị phụ vương trách phạt.
Hạ Lan muội muội thì vô cùng điềm tĩnh, như một bà cụ non vậy.
Nàng năm nay mới năm tuổi mụ mà lúc nào cũng chống tay lên trán suy nghĩ về nhân sinh, lại còn luôn luôn dặn dò hắn sau này phải làm hoàng đế tốt nữa.
Không biết ai đã nói cho muội ấy những cái điều đó nữa.
Sau này Nguyên Duệ mới biết thì ra do lúc nhỏ Hạ Lan hay được phụ vương bế theo bên người lúc hạ triều tiếp quan viên trong thư phòng, nàng ấy nghe ngự sử nói nhiều nên quen thuộc.
Triệu Nguyên Duệ vừa sắp xếp tấu chương vừa thở dài.
Từ ngày nó học quản lý triều chính, phụ vương đã đưa bớt một nửa số việc trên tay sang cho cậu.
Bản thân thì ngắm hoa ngắm cỏ với mẫu hậu, mỹ mãn biện minh là muốn bồi dưỡng thái tử tương lai.
Nhưng cậu biết, người muốn có thời gian ân ái với mẫu hậu thì có.
“Thái tử điện hạ, nguy rồi.
Nguy rồi….”
“Tiểu Phúc tử, có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
Tiểu Phúc tử nhăn cái mặt tròn xoe của mình, bộ dạng gấp muốn chết.
“Thái tử, nhị điện hạ không hiểu sao mà chọc giận tam công chúa.
Người đang khóc rất thương tâm ở Hoàn Linh Cung.
Người mau đến khuyên giải đi.”
Triệu Nguyên Duệ nghe thấy tiểu muội đáng yêu của mình khóc thì nhất thời đau lòng vô cùng, tấu chương trong tay bỏ xuống nhanh chân đến dỗ nàng.
Trong điện công chúa, Triệu Hạ Lan khóc lóc vô cùng thương tâm, hai mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt bết đầy mồ hôi, trông rất đáng thương.
Cung nữ xung quanh đang cố gắng dỗ nàng nhưng có vẻ không có hiệu quả lắm.
“Bái kiến….”
Triệu Nguyên Duệ phất tay miễn lễ cho đám cung nữ thái giám, vội vàng chạy lại với muội muội.
“Sao thế, tiểu Lan.
Ai trêu chọc muội, nói cho ca ca nghe.
Huynh đi xử tội hắn.”
Triệu Hạ Lan mấp máy môi, vừa khóc vừa nói.
“Nhị hoàng huynh, huynh ấy, huynh ấy trêu chọc muội.
Muội đau lòng lắm.
Oaaaaaa.”
Triệu Nguyên Duệ trong lòng đã đem Hoài Tư mắng đầy đầu.
Ngày thường nó quậy phá khắp nơi đều do hắn dung túng cho nó.
Bây giờ lại trêu chọc cả muội muội.
“Nói huynh nghe xem nào, a Hoài trêu chọc gì muội.
Huynh sẽ mắng nó được không?”
“Huynh ấy nói rằng muội giống bà cụ non.
Sau này….
Sau này….
Sẽ không ai lấy cả….
Oaaaaa”
Nói đến đây, Hạ Lan càng tủi thân khóc lớn hơn.
Nàng bây giờ đã năm tuổi, chưa hiểu lắm chuyện yêu đương nam nữ nhưng mà cũng biết nữ nhân không ai lấy chính là việc không tốt đẹp gì rồi.
Thậm chí nàng còn biết cháu gái của tể tướng đương triều năm nay mới tám tuổi mà đã được định hôn sự rồi.
Triệu Nguyên Duệ nghe đầu đuôi câu chuyện lập tức hắc tuyến đầy đầu.
Hắn hiểu rồi.
Chắc chắn là do Hạ Lan giáo huấn A Hoài nên đệ ấy tức giận rồi mới nói như vậy.
“Sai rồi.
Hạ Lan của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại thông minh đảm đang sau này chắc chắn sẽ gặp được đấng lang quân như