Lúc Điềm Tư Tư về tới cửa thì đã hay tin Triệu Bình đang ở trong Hạ Hoa Viện đập phá đồ đạc rồi.
Cô vội vã về viện của mình thì thấy hoa viên đã tan hoang.
Các chậu hoa cúc hôm qua đưa tới bị nhổ đến bật gốc, bàn đá nằm ngã chỏng chơ, đất cát đầy sân.
Triệu Bình đang điên cuồng phá nát tất cả những gì mình thấy trong phòng tân hôn: từ y phục, trang sức đến giường chiếu đối rối tung cả lên.
Điềm Tư Tư bước vào cửa thì có cảm tưởng như một cơn bão quét qua viện mình vậy
Tiểu Lệ sợ hãi chạy tới, đôi mắt rưng rưng: “Tiểu thư, Vương gia ngài ấy,…..”
Điềm Tư Tư cũng không có sợ hãi chỉ khẽ gật đầu bảo Đại Tráng đưa vợ mình lui xuống.
Cô không sợ hãi cũng không tỏ ra bất kì thái độ nào khiến Phương quản gia và Tiêu Đắc có hơi bất ngờ.
Mấy lần trước, mỗi khi thấy Vương gia nổi giận, mấy vị trắc phu nhân hay tiểu thiếp chỉ hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất.
Tuyệt nhiên không một ai xuất hiện, ngay cả vị trắc phu nhân được sủng ái nhất Mạn Doanh Doanh.
Đợi cơn giận Triệu Bình có vẻ đã lui bớt, Điềm Tư Tư mới điềm tĩnh dựa cửa sổ, thọc vào nỗi đau của hắn:
“Sao thế Vương gia, giận cá chém thớt hả?”
Câu hỏi của vị Vương phi khiến Tiêu Đắc và Phương Tề xanh cả mặt, Triệu Bình nhìn chằm chằm cô, hai mắt long sòng sọc: “Cô nhắc lại lần nữa xem.”
“Tôi hỏi ngài là giận cá chém thớt hả.
Bất quá, sau này ngài có giận dữ ai mà không xả được thì tự về phòng mình mà đập đồ.
Ngài không đấu lại người ta là lỗi ở ngài, ta đâu có trách nhiệm chịu đựng, đúng không?”
Điềm Tư Tư cười cười nói nói như thể đây là câu chuyện bâng quơ nào đó không quan trọng lắm, cô nhìn mặt Triệu Bình hết xanh rồi trắng, cảm thấy thú vị quá chừng.
“Vương gia, ta với ngài kết hôn không xuất phát từ tự nguyện nên chi bằng cứ phận ai nấy sống.
Ta biết ngài có nỗi đau khó nói nhưng nếu ai làm ngài đau thì cứ tìm kẻ đó mà trả thù, nếu bất chấp xả giận lên ta, ta đảm bảo nỗi đau đó sẽ rách toạt ra và chảy máu đầm đìa đấy.”
Tiêu Đắc chỉ hận không thể bay lên bịt mồm Vương phi lại, Triệu Bình tức giận ngút trời, giơ tay bóp cổ cô:
“Cô nghe cho rõ, cô là phu nhân của ta.
Xuất giá tòng phu, ta có thể giết cô mà cô không thể phán kháng….
Cô hiểu rõ chưa, hiểu rõ chưa…..”
Tay Triệu Bình bóp càng lúc càng chặt, hắn ta nổi lên sát ý rồi, hắn ta muốn bóp chết cô.
Những người ở đó vô cùng lo sợ nhưng không ai có gan lên ngăn cản cả.
“Sao thế, ngày đầu tiên…giết chết chính thế…từ “khắc….
mẫu” đến “khắc….
thê”, có vẻ….
Vương gia… không biết sợ nhỉ? Khụ….Khụ….Khụ….”
Tay Triệu Bình run rẩy thả cổ Điềm Tư Tư ra, cô ho sặc sụa rồi hít lấy hít để không khí.
Thật ra ban nãy cô cũng khá lo lắng, hắn ta sẽ bóp chết cô.
Nhưng mà cô đã đoán đúng, trong lòng Triệu Bình vẫn còn ám ảnh về cái chết của mẹ mình – Hiền quý nhân.
Khi Bình Nhạc Vương gia vừa ra đời thì đã mang tiếng “khắc mẫu” vì khiến cho Hiền quý nhân băng huyết mất mạng.
Sau này, Triệu Bình được giao cho Thân quý phi nuôi nấng nhưng chỉ một năm sau bà cũng mắc bạo bệnh qua đời.
Từ đó, không một phi tần nào trong cung dám nhận nuôi Triệu Bình.
Hắn ta đành cô độc lớn lên bên cạnh một vị ma ma già và Phương tổng quản lúc bây giờ, chịu danh “khắc mẫu” suốt mấy chục năm.
Tiên đế cũng e dè mà ít khi thân cận hắn.
Việc này trong phủ Bình Nhạc Vương là điều cấm kỵ.
Thế mà ngày hôm nay vết thương ấy lại nứt toạc ra.
Triệu Bình hoảng hốt nhìn Điềm Tư Tư, đáy mắt cô u ám, nụ cười rợn gáy, miệng còn bị chảy máu do lúc nãy bị va vào răng.
Khi hắn phất tay định bỏ