Ngồi trên xe ngựa lắc lưu, Điềm Tư Tư cảm thấy mình không say như những lần trước nữa.
Dường như nàng đã quen với nhịp điệu này rồi.
Đại Tráng đang đánh xe ngựa phía trước cất tiếng hỏi:
“Vương phi, chúng ta đi đâu đây?”
Điềm Tư Tư thật ra cũng đang suy nghĩ vấn đề đó.
Nàng về thời đại này mấy ngày vẫn chưa rõ tình huống các hoạt động ở đây.
“Đại Tráng, ngươi cứ kiếm đại một khu phỗ sầm uất nào đó đi.”
Tiểu Lệ bên cạnh suy nghĩ một chốc, bỗng nói: “Vương phi, hay người đến phố Chi Bảo đi, ở đó tập trung kinh doanh trang sức, thật sự rất sầm uất.
Các phu nhân của quan trong kinh thành khi mua trang sức đều đến đó.”
“Được, vậy đến đó đi.”
Trước khi đánh xe vào phố Chi Bảo, Điềm Tư Tư bảo Đại Tráng gỡ chiếc lồng đèn có ghi tên Bình Nhạc Vương Phủ ra khỏi xe ngựa.
“Vương phi, chiếc đèn này là để tránh có kẻ mạo phạm người.
Sao người lại bảo gỡ ra?”
“Chúng ta là lén đi quan sát tình hình, không nên rêu rao.
Thân phận Bình Nhạc Vương phi của ta cũng chẳng được ưa thích gì, chi bằng tránh đi thì hơn.”
Đại Tráng đánh xe ngựa vào Phố Chi Bảo.
Điềm Tư Tư bên trong vén màn lên.
Đúng như lời Tiểu Lệ nói, nơi đây sầm uất tấp nập người ngựa.
Từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy trang sức châu báu bày biện lấp lánh; các quý tiểu thư phu nhân cùng nha hoàn ra vào tấp nập.
“Vương phi, trước đây ở chợ người, nô tỳ nghe nói kẻ vào được đây không sang thì quý.
Một món trang sức cũng đủ cho một gia đình bá tánh bình dân sống sung túc cả năm.”
Nàng gật gù với lời của Tiểu Lệ.
Bản thân nàng trước kia cũng là cành vàng lá ngọc nhưng quả thật cũng chưa nhìn thấy nhiều trang sức quý báu như vậy.
“Đại Tráng, Tiểu Lệ các ngươi có từng nghe nơi này do ai quản lý hay không?”
“Bẩm Vương phi, trước nô tài có nghe đồn là do anh em họ hàng xa của Ngự sử quản lý ạ?”
Lại là Ngự sử? Trong kinh thành tiệm cầm đồ đã do Ngự sử quản, đến nơi này cũng do Ngự sử phu nhân quản lý? Điềm Tư Tư cảm thấy thật khó tin.
Lão Thái Hậu còn đó không có lý nào để một vị quan nắm trong tay nhiều thứ như thế.
Trừ khi…?
“Tiểu Lệ ngươi có biết Thái Hậu với Ngự sử có quan hệ gì với nhau không?....Ý ta là ngươi có nghe người khác nói gì không?”
Tiểu Lệ nghĩ nghĩ một hồi lại lắc đầu: “Nô tỳ không nghe nói ạ, hơn nữa trước kia khi đương kim thánh thượng lên ngôi, Ngự sử đại nhân còn từng quỳ trước điện phản đối.
Chuyện này nổi tiếng toàn kinh thành.”
“Thế sau khi Hoàng thượng lên ngôi, trong nhà Ngự sử đại nhân có thay đổi gì không?”
Đại Tráng nhíu mày suy nghĩ, bỗng nói: “Thưa Vương phi, thay đổi lớn thì không có, bất quá, Ngự sử sau khi Hoàng thượng đăng cơ ít lâu đã nạp vào phủ hai tỷ muội ruột làm thứ phi; sau đó mới cho người thân mình tiếp quản Phố Chi Bảo.”
Điềm Tư Tư nở nụ cười, xem ra tất cả đều có nguyên nhân.
Có lẽ nàng không thể nhúng tay vào mớ sinh ý châu báu này được rồi; nàng vẫn chưa đủ sức đắc tội Thái Hậu đâu.
“Đại Tráng ngươi ghé tiệm phía trước, ta xem một vài món đồ.”
Đại Tráng nghe vậy liền dừng xe ngựa, lấy ghế cho Điềm Tư Tư bước xuống.
Tuy cửa tiệm này nhìn có vẻ sang quý vô cùng nhưng lại vắng người, nàng đã chú ý đến trước cửa tiệm có treo một chiếc chuông gió bằng ngọc thạch rất xinh đẹp.
Điềm Tư Tư lướt một vòng cửa tiệm, chưởng quỹ thấy cô ăn mặc sang quý thì niềm nở vô cùng: “Phu nhân muốn mua gì, có thể nói tiểu nhân đi lấy cho ạ.”
“Ta muốn mua chiếc chuông gió treo ở ngoài kia, chưởng quỹ ngươi nói xem nó đáng giá bao nhiêu?”
Chưởng quỹ lấp tức cứng mặt, cười làm lành: “Phu nhân, chiếc chuông kia là bảo vật trấn tiệm của tiểu nhân.
Rất tiếc là không bán ạ.”
“Dù ta có ra giá