Trong thư phòng, Triệu Bình đang nghiên cứu tờ giấy mà Điềm Tư Tư đưa cho.
Đó là một danh sách dài các món đồ hồi môn của cô đang được cầm ở tiệm cầm đồ Dương Quang.
Nhưng sự chú ý của Triệu Bình không nằm ở đó mà nằm ở giá cả mà tiệm cầm đồ đưa ra.
Rất cao.
Mặc dù không bằng giá trị nhưng món đồ nhưng so với mặt bằng chung thì quả thực nơi đây đưa ra giá rất được.
Hèn chi tiệm cầm đồ Dương Quang lúc nào cũng tấp nập người đến kẻ đi.
Nhưng đi kèm với giá cao, lãi suất đi kèm của nó cũng cao.
Nhìn danh sách một hồi, Triệu Bình như nghĩ ra được gì đó.
Hắn cười nửa miệng, nụ cười thỏa mãn như đã đạt được cái gì đó khiến Tiêu Đắc hơi hoảng sợ.
Không biết chủ tử lại nghĩ ra chủ ý xấu gì nữa đây.
Triệu Bình cất gọn tờ giấy vào ngăn kéo bí mật.
Sau đó cùng Tiêu Đắc đên Hạ Hoa Viện, hắn muốn đi hỏi tội Vương phi nhà hắn, cục diện đánh ghen rối rắm lúc nãy chính là màn kịch mà nàng ta sắp đặt.
Không tìm nàng thì tìm ai đây.
*Hạ Hoa Viện*
Đại Tráng đang đứng phân phó gia đinh làm việc thì thấy bóng dáng Vương gia tới cửa.
Hắn ta cảm thấy thật đau đầu khi nhớ tới lời dặn của Vương phi lúc sáng.
“Nô tài tham kiến Vương gia.”
Triệu Bình không thèm để ý đến Đại Tráng, định đi thẳng vào trong.
Nhưng y nhất mực ngăn Triệu Bình lại:
“Vương gia xin ngài dừng bước.
Vương phi đang nghỉ ngơi rồi ạ.
Trước đó, Vương phi có dặn nô tài truyền lời cho Vương gia là….là….”
“Có gì nói ngay, ấp úng cái gì?”
“Vương phi nói là tiếng ồn ở thư phòng làm người đau đầu không ngủ được nên nếu Vương gia có đến tìm thì nói người đi về đi ạ.”
Cô ta cố tình nói thế.
Triệu Bình chắc chắn như đinh đóng cột.
Nàng ta đang mỉa mai hắn.
Hạ Hoa viện nằm ở chỗ vô cùng hẻo lánh trong Vương phủ, cách rất xa thư phòng, căn bản là có rống hết hơi cũng không thể truyền từ đó đến Hạ Hoa viện được.
Đã thế không cho hắn vào thì hắn càng phải vào để xem nàng ta đang cười nhạo bổn vương như thế nào.
Tiêu Đắc nhanh chân giữ Đại Tráng lại còn Triệu Bình nhanh chóng đi vào hậu viện.
Đám nha hoàn trong hậu viện thấy Vương gia tức tối đi vào thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Túm đại một nha hoàn hỏi Vương phi đang ở nơi nào, Triệu Bình đi thẳng ra vườn hoa.
Giữa vườn hoa đặt một cái ghế dựa quý phi, Điềm Tư Tư đang chống tay ngủ gà ngủ gật trên đó, chú cún con nằm rúc trong lòng nàng.
Nàng mặc xiêm y màu xanh nhạt, nhìn vô cùng hòa hợp với những đóa hoa cúc đang nở rộ trong vườn.
Triệu Bình bỗng bần thần trong chốc lát, tự dưng hắn ta không muốn phá vỡ bức tranh xinh đẹp này.
Nhưng nợ thì vẫn phải tính, thế là Vương gia nhẹ nhàng đi vào gần Điềm Tư Tư định dọa nàng ta một chốc, bỗng dưng con cún tỉnh dậy, hung dữ sủa về phía hắn.
“Con cẩu chết tiệt này.” Triệu Bình giơ tay tính xách con cún ném ra xa, nhưng chưa kịp làm gì thì cổ tay hắn đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, nhưng không phải kiểu nắm nhẹ nhàng ôn nhu mà là kiểu nắm chặt dùng lực rất mạnh.
Hắn bỗng dưng nhận ra, Vương phi của hắn biết võ, mặc dù nội lực hơi yếu nhưng rõ ràng rất có kĩ năng.
Điềm Tư Tư đối diện hắn đang cười tươi rạng rỡ, nhưng trong lòng nàng thì đã đem cái thân thể nguyên chủ mắng tám đời rồi.
Thân thể này quá yếu ớt, cũng may từ khi xuyên vào thì nàng luôn chăm chỉ rèn luyện võ thuật theo trí nhớ ở hiện đại.
Thả chú cún cho nó chạy đi chơi, Điềm Tư Tư mới thỉnh an Vương