Qua hơn một tháng, cuối cùng Điềm Tư Tư cũng chọn được một cửa hàng hợp lý trong thành để khai trương tiệm trà hoa cúc của mình.
Cửa hàng này là một gian tửu lâu 2 tầng rộng lớn, phía sau còn có một khu vực sân rộng thích hợp để cất trữ đồ.
Cửa hàng này trước đây vốn là một tửu lâu kinh doanh khá bình thường nằm trong danh sách của hồi môn của Điềm Tư Tư.
Từ khi Thiệu Phi Phi giao nó cho cô làm tài sản riêng cũng rút hết tất cả người của mình về, khiến tửu lâu này trở nên bị bỏ hoang dù nằm ở khu phố sầm uất nhất kinh thành.
“Vương phi, căn nhà này lớn như thế này mà bị bỏ hoang.
Thật uổng phí mà.”
“Thiệu Phi Phi cũng nhẫn tâm thật, cơ ngơi nói bỏ là bỏ.
Bất quá không sao, đây cũng là cơ hội của ta.
Tiểu Lệ người ta cần đã đến chưa.”
“Thưa Vương phi, 10 gia đinh đã đến đủ rồi ạ.”
“Được rồi, nói họ dọn dẹp rồi tân trang lại toàn bộ tửu lâu đi.
Bản vẽ ta thiết kế hôm trước cũng đưa đội xây dựng cũng bảo họ theo đó mà làm.”
Điềm Tư Tư cảm thấy may mắn khi có được một phu quân dù danh tiếng có hơi xấu nhưng vẫn có thể nhờ vả được.
Đội xây dựng và thiết kế này chính là Bình Nhạc Vương gia đào ra được từ hoàng thất.
Tốc độ và chất lượng làm việc khỏi phải chê; đảm bảo trong 2 ngày sẽ trang hoàng xong tất cả tửu lâu.
Điềm Tư Tư ngồi ở sân sau, nhìn người ra người vào thì tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Trong lúc đó tại Điệp Lâu Các, vị Vương gia đáng tin tưởng của nàng thì đang ngồi trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Trần ma ma chính là tú bà chưởng quản Điệp Lâu Các.
Nói về nơi này thì tuy rằng chỉ mới nổi lên có 5 năm nhưng kinh doanh vô cùng tốt.
Bước vào được Điệp Lâu Các không phải là quý tộc thì cũng là quan lại có tiền, thương nhân vàng bạc vô số.
Mỹ nhân ở đây cũng đủ hình đủ vẻ, có ôn nhu như nước cũng có mỹ mạo kiều diễm, có dịu dàng đằm thắm cũng có cá tính nhanh nhẹn.
Nhưng chắc chắn là ai cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ có điều mỹ nhân ở đây bán nghệ không bán thân.
Có lẽ vì vậy nên nơi này mới thu hút được nhiều quý nhân đến như vậy.
Vật không có được mới là vật đáng giá nhất.
“Hồ Điệp, ngươi dừng tay đi, đừng đàn nữa.”
Tiếng đàn du dương ngừng hẳn.
Bước từ phía sau rèm châu ra là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu mắt cong, da trắng hồng; từng bước đi như bước đi trên băng mỏng.
Nàng tên Hồ Điệp là đệ nhất hoa khôi Điệp Lâu Các, tinh thông cầm nghệ; nữ nhân trong mộng của biết bao nam nhân chống kinh thành.
Nàng yêu kiều quỳ bái Vương gia:
“Vương gia mọi lần đều là Hồ Điệp đàn người nghe một khúc để thư giãn.
Nay chẳng lẽ cầm nghệ của Hồ Điệp đã không còn khiến người vui nữa?”
Triệu Bình cười cười nhìn chung trà trên tay.
“Hồ Điệp, bình thường ta nghe đàn của ngươi chủ yếu là để thư giãn dễ ngủ nhưng ngươi biết không một tháng này đêm nào ta cũng ngủ ngon cả.
Ngươi nói xem có phải là Vương phi đã bỏ bùa mê thuốc lú gì với ta không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Hồ Điệp nghe Vương gia nhắc đến Vương phi.
Từ khi vị Vương phi đó vào cửa, số lần Vương gia đến Điệp Lâu Các giảm đi hẳn.
Chỉ những lần cần diễn kịch hay giao nhiệm vụ thì ngài ấy mới đích thân đến.
Hồ Điệp có chút tò mò về vị Vương phi tên Điềm Tư Tư này.
“Vương gia, nghe ngài nói có vẻ Vương phi là quốc sắc thiên hương, tính cách không tầm thường.”
Triệu Bình nghe vậy thì cười ha hả:
“Ngươi sai rồi.
Nói về nhan sắc ngay cả Mạn Doanh Doanh nàng ấy cũng không sánh bằng thì đừng nói là so với ngươi.
Nhưng mà, tính cách nàng ấy quả thực là không hề tầm thường.
Đôi lúc ta cảm thấy tâm tư vô cùng sâu kín, đôi lúc lại phóng khoáng như một nam nhân, nàng ấy đi một bước lại tính đến