Chuyện nào đang nóng nhất trong kinh thành, đang được nhiều người bàn tán nhất? Tất nhiên là chuyện một bình trà nhất lên sóng gió rồi.
Chuyện là chẳng biết từ lúc nào hoa khôi Hồ Điệp trong lúc tiếp khách nhân đã không còn dùng trà long tĩnh như thường nữa.
Nàng đã đổi thành một loại trà lạ mà không ai biết đến tên cũng chưa từng xuất hiện.
“Hồ Điệp cô nương, sao bây giờ nàng lại dùng trà này thế? Nàng không còn yêu thích long tĩnh thượng hạng nữa sao?”
Hàn ngũ gia Hàn Thực tuy nói như vậy nhưng đã uống cạn hai chung trà cúc rồi.
“Hàn ngũ gia người có điều không biết.
Từ khi Bình Nhạc Vương gia tặng thiếp một bình trà hoa cúc rồi lại dạy thiếp cách dùng nó với mật ong.
Thiếp quả thực vô cùng yêu thích nó, uống vào ban đêm dẽ chịu hẳn.”
Hàn Thực cười lạnh, tên Triệu Bình đó kiếm đâu ra được thứ này cơ chứ.
“Đúng là trà này khá độc đáo, nhưng mà có gì mà khiến Hồ Điệp nàng đây yêu quý thế chứ?”
“Ngũ gia, trà này giúp an thần, thiếp uống vào lại ngủ ngon cực kì.
Sáng dậy cũng không còn đau đầu như trước kia nữa.
Hơn nữa thiếp nghe nói, trà hoa cúc này Bình Nhạc Vương gia đã lấy tặng cho thiếp.
Ngài ấy với Hồ Điệp cũng coi như tri kỉ.
Nay có của hiếm lạ, ngài ấy tặng thiếp coi như là ….”
Hàn Thực nghe vậy thì kinh ngạc, chẳng lẽ Triệu Bình không đến đây nữa, Bình Nhạc Vương phi rốt cuộc là người như thế nào mà có thể giữ trái tim Triệu Bình ở bên mình chứ.
“Hồ Điệp nàng đừng buồn, không có Triệu Bình thì còn có ta mà, ta sẽ làm tri âm tri kỉ với nàng.”
Hồ Điệp cười như gió xuân, nụ cười len vào tim Hàn Thực khiến hắn mê như điếu đổ.
Nàng đàn cho hắn nghe một khúc “Tình Xuân”.
Ngón tay điêu luyện, ánh mắt thâm tình như có như không khiến tim Hàn Thực như mèo cào, uống vài chén trà mà đã khiến hắn say.
Chính là say người trước mắt.
- -------------------------------
Câu chuyện chén trà hoa cúc thu được lòng người giữa Hàn Thực và Hồ Điệp bắt đầu lan rộng ra khắp các ngõ ngách của kinh thành.
Nam nhân thì thắc mắc không biết loại trà đặc biệt nào có thể lấy được lòng của mỹ nhân Hồ Điệp, lùng sục khắp nơi.
Nữ nhân thì nghe loáng thoáng là Bình Nhạc Vương phi giữ được chân trái tim phu quân của một chỉ bằng mấy ấm trà, cũng sai người tất tả tìm hiểu.
Nhìn chung không biết hiệu quả thật hay không nhưng chắc chắn là đồ tốt.
Điềm Tư Tư ngồi trền lầu cao ở tửu lâu, nhấp chén trà cúc nghe dân tình đồn đoán đủ loại về loại trà này.
Nàng hài lòng a.
Quả nhiên tìm đúng “KOL” vẫn là lựa chọn hợp lý.
“Vương gia, thần thiếp phải đa tạ người lần nữa rồi.
Xem ra, Hồ Điệp cô nương đã tốn không ít công sức trong vụ này.
Hay là người đem chiếc vòng vàng lần đó tặng tri kỷ của người đi?”
(Chiếc vòng vàng hồi Triệu Bình đánh nhau với Hàn Thực giành dật ở Phố Chi Bảo)
Triệu Bình nghe như thế giật thon thót, hắn ta thề lần đó hắn ta chỉ diễn kịch thôi, chủ yếu là hắn muốn đánh Hàn Thực lâu rồi nên mới diễn như thế.
“Nàng đừng hiểu nhầm, thật ra ta với Hồ Điệp quan hệ hoàn toàn đơn thuần là chủ tớ, như ta với Tiêu Đắc vậy thôi.
Ta và nàng ấy chưa từng có quan hệ bất chính nào.
Nàng ….
Nàng đừng nói như vậy.”
“Thiếp có nói gì đâu.
Vương gia cứ tự giật mình.”
Triệu Bình thấy nàng lươn lẹo như vậy thì cũng kín họng không dám trả lời.
Được rồi, dù gì nàng ấy cũng không nói thẳng; hắn ta vội vã giải thích như vậy nghe có vẻ như chột dạ thật.
“Khụ … Khụ… Được rồi, nàng đã chọn được tên nào cho quán trà chưa? Ta thấy cứ gọi là BÌnh Nhạc Trà quán là được.”
Bình Nhạc Trà Quán? Điềm Tư Tư ánh mắt không giấu được sự khinh bỉ nhìn vào Triệu Bình.
Muốn lấy cái tên tục khí đó đặt cho quán trà của nàng.
Mơ đi.
“Thiếp nghĩ ra rồi.
Cứ đặt tên là Cúc Mật đi.
Đơn giản mà dễ nhớ.
Dù là quý nhân sang quý hay bá tánh bình dân đều hưởng dụng được.”
“Này Điềm Tư Tư, nàng nói cái tên của ta tục khí sao không nhìn lại cái tên của