Lúc Điềm Tư Tư tỉnh dậy đã là một canh giờ sau, đúng giờ cơm tối.
Triệu Bình đang ngồi ngoài vườn hoa chong đèn gõ bàn tính lạch cạch giúp nàng tính hết đống sổ sách.
“Vương gia, ngài không cần phải tính đâu.
Để mai thiếp làm cũng được.”
Triệu Bình thấy nàng đã tỉnh thì vội rót cho Vương phi nhà mình chén trà.
“Nàng có vẻ ghét Điềm Tư Nhiên nhỉ, thế mà lại đẩy cô ta vào phủ Đại hoàng tử?”
Điềm Tư Tư bĩu môi khinh thường:
“Ghét? Rõ ràng là thiếp đang giúp Thiệu Phi Phi mà.
Bà ta chả mong đưa được con gái mình làm Trắc phi của Triệu Duệ.
Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”
“Thật sao, hay là….
nàng ghen? Không muốn Điềm Tư Nhiên vào phủ này? Dù sao nàng ta cũng mê muội ta đến vậy mà?”
Điềm Tư Tư liếc mắt nhìn Triệu Bình, vẻ mặt nàng bất chợt thả lỏng rồi có vẻ không để ý đến.
Ngón tay nàng xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
Giọng trầm hẳn xuống.
“Chẩng phải trước kia Vương gia nói rằng nữ nhân nào muốn vào phủ thì phải xem ý thần thiếp mà? Hay là người muốn đổi ý?”
Triệu Bình lắc đầu, bảo nha hoàn dọn cơm lên.
Mình thì mềm giọng dỗ dành vị Vương phi đang cáu kỉnh:
“Ta nói đùa thôi.
Trong phủ này chẳng phải là do nàng quản hết sao? Lời nàng nói ai dám cãi chứ?”
“Hứ… Thiếp cũng nghĩ vậy.”
- ------------------------------
Tiệm trà Cúc Mật khai trương được một tháng thì vẫn vô cùng đông đúc.
Các loại trà bánh mới mẻ được đưa ra thường xuyên nên thu hút vô cùng nhiều quý nhân cũng như bá tánh bình dân.
“Ngươi nghe gì chưa, hôm nay tiệm trà Cúc Mật ra món mới đó.
Trà hoa cúc cẩu kỷ táo đỏ dùng với bánh táo.
Ta phải đến xem thử mới được.”
“Bây giờ ngươi mới đến thì làm gì còn chỗ nữa.
Tầng trệt hay nhã gian đều kín bàn rồi.”
“Haizzz….
Vẫn là chậm một bước a.”
Trong Trường Thọ Cung, Thái Hậu Hàn Ninh đang ngồi nhấp thử một ngụm trà.
An mama đứng bên cạnh quạt cho lão nhân gia.
“Điềm Tư Tư kia quả thực là có chút tài năng, trà hoa cúc thế mà cũng nghĩ ra được.
Xem ra là có lợi cho tên Triệu Bình đó rồi.”
An mama đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ:
“Thái Hậu, người đừng lo, chẳng qua Bình Nhạc Vương phi chỉ có chút khôn vặt mà thôi.
Nàng ta không làm nên trò trống gì đâu.”
“Ta lại thấy nàng ta không chỉ có chút trò khôn vặt.
Triệu Bình nghe nói dạo này không đùa cợt nữ nhân cũng không đến Điệp Lâu Các nữa đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Rốt cuộc Điềm Tư Tư đã dùng cách nào khiến cho tên hoa tâm như Triệu Bình lại hồi tâm chuyển ý chứ? An ma ma người tìm cách gặp Mạn Doanh Doanh và A Hoa đi, ta phải ngăn chặn chuyện này mới được.”
Đêm đó, An mama đứng ở một góc xa Bình Nhạc Vương Phủ dùng ám hiệu gửi truyền tin nhắn đến cho Mạn Doanh Doanh, hẹn tối khuya ngày mốt gặp mặt.
Bất quá Mạn Doanh Doanh bây giờ vô cùng sợ hãi, bụng nàng dù chưa thấy gì nhưng nếu để An mama thấy được, với kinh nghiệm dày dặn của bà ta chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Mạn Doanh Doanh rối rắm đi khắp phòng.
“Làm sao bây giờ A Hoa, Thái Hậu chắc chắn sẽ không tha cho mẹ con ta.
Làm sao bây giờ?”
A Hoa dựa theo lời Tiêu Đắc đã nói dẫn dắt nàng ta.
“Tiểu thư, bây giờ người không thể giấu chuyện này được nữa.
Chi bằng người nói cho Vương gia để Vương gia xử lý giúp người.”
“Nhưng, nếu nói cho chàng ấy, chàng ấy sẽ….sẽ….
ghét bỏ ta mất.”
“Tiểu thư, bây giờ trong bụng người là huyết mạch của Vương gia, Vương gia chắc chắn không nỡ xuống tay.
Người phải quyết định nhanh lên.
Nếu không chắc chắn không kịp mất.”
Mạn Doanh Doanh do dự một lát rồi như hạ quyết tâm, nàng lấy hết can đảm nói với A Hoa:
“Mau, ngươi mau đi mời Vương gia đến viện nhanh lên.”
- ----------------------
Trong Ái Doanh viện, Mạn Doanh Doanh quỳ dưới chân Triệu Bình khóc lóc sướt mướt:
“Vương gia, người phải tin thần thiếp, thần thiếp thật sự là bị ép.
Thái Hậu dùng người nhà ép thần thiếp lấy cắp sổ sách cùng ngân lượng trong phủ.
Thiếp thật sự quá đau lòng, nhưng mà thiếp yêu người là thật.
Xin người tin thiếp đi.”
Triệu Bình ngồi trên ghế nhàm chán nghe nàng ta diễn kịch.
Mạn Doanh Doanh khóc như đứt cả hơi.
Một câu bị ép, hai câu là yêu