Xuyên qua mấy hàng cúc rực rỡ rời khỏi Hạ Hoa viện, rồi đi qua hàng cây liễu, An ma ma chân nhanh thoăn thoắt tiến đến cửa sau Ái Doanh viện.
Mấy nha hoàn đi qua nhìn thấy bà cũng chỉ nhầm tưởng bà đi nhà xí thôi, chứ ai ngờ một ma ma chưởng quản trong cung lại có quan hệ với Trắc phi phủ Bình Nhạc Vương được.
Cộc….
Cộc…..
Mạn Doanh Doanh đang chờ đợi trong viện vội vàng mở cửa ra.
“An ma ma hôm nay bà hẹn gặp ta có chuyện gì vậy?”
An ma ma đưa mắt nhìn Mạn Doanh Doanh.
Cả người nàng gầy gò, hốc mắt trũng sâu, tóc rụng từng mảng giờ chỉ còn thưa thớt.
“Đúng là thảo nhân và hắc hoàn, tác dụng mạnh thật đó, xem ra Mạn Doanh Doanh chẳng còn mấy ngày nữa, tiếc là Bình Nhạc Vương gia không còn sủng ái cô ta nữa.
Nếu không đã có thể tiễn hắn đi luôn rồi.”
An ma ma hắng giọng, giở giọng trách cứ Mạn Doanh Doanh:
“Mạn tiểu thư, nhiệm vụ mà Thái Hậu giao cho người người đã không thể hoàn thành.
Sổ sách của phủ không lấy được, quyến rũ Vương gia cũng làm không xong.
Thái Hậu hỏi người đang muốn cái gì đây?”
Mạn Doanh Doanh xoay chuyển tròng mắt, nàng ta biết người của Triệu Bình đang mai phục xung quanh đây, để An ma ma không lộ ra cái gì, cô ta dành hét lên chặn họng trước:
“An ma ma nếu không phải các người ép ta làm chuyện bất nghĩa.
Ta sao có thể phản bội Vương gia được.
Ta sẽ không làm tay sai cho các người nữa đâu.”
An ma ma là một con cáo già đã thành tinh.
Nghe Mạn Doanh Doanh nói vậy liền lộ rõ sự bất ổn.
Ép? Rõ ràng ban đầu Mạn Doanh Doanh được đào tạo là để đưa vào Vương phủ.
Không có sự ép uổng nào ở đây cả.
“Mạn Doanh Doanh, ngươi nói điên nói khùng cái gì vậy? Rõ ràng ngay từ đầu….”
“Ta có thai rồi.
Đây sẽ là đích trưởng tử của phủ Bình Nhạc Vương, ta sẽ không nghe lời các ngươi nữa.
Bà mau cút đi, từ nay về sau đừng đến tìm ta.”
Mạn Doanh Doanh lưng đã đổ đầy mồ hôi, sợ hãi An ma ma làm lộ ra chuyện gì đó nên đã cắt ngang lời.
Sau khi hù dọa xong, cô ta vội vã chạy đi, sợ ở lại sẽ phát sinh chuyện không nên.
Nhưng đời nào An ma ma chịu nhượng bộ, bà ta vận khinh công bay đến trước mặt của Mạn Doanh Doanh nắm chặt tay cô ta.
“Mạn Doanh Doanh người định phản bội Thái Hậu sao?”
Điềm Tư Tư đang ở trên nóc nhà gần đó quan sát tất cả thì thốt lên bất ngờ:
“Không ngờ An ma ma còn biết cả võ công, thế mà lúc nãy đánh nhau với thần thiếp bà ta cũng không sử dụng.”
“An ma ma xuất thân từ Cách Vực, võ công cao cường.
Nhưng mà bà ta không dám dùng võ đánh nàng một cách công khai đâu.”
Tiểu Lệ đứng ở dưới thì nóng ruột nóng gan, Vương phi không biết dùng khinh công.
Leo lên trên nóc nhà nhỡ té xuống thì sao.
“Tiêu Đắc thị vệ, người nói Vương gia đưa Vương phi xuống đi.
Có Vương gia nhà nào đưa Vương phi của mình lên nóc nhà rình trộm người khác đâu chứ.”
“Tiểu Lệ cô cô, cô đừng lo, Vương gia giỏi khinh công chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn được cho Vương phi thôi.” Hơn nữa, nhìn Vương phi thích thú chưa kìa, có ngã thì chắc chỉ có Vương gia bị Vương phi đá ngã thôi.
Bên này, Mạn Doanh Doanh và An ma ma vẫn đang tiếp tục dằn co.
“Mạn Doanh Doanh ngươi không được phản bội Thái Hậu.
Con của ngươi thì ngươi cứ sinh ra, đợi Triệu Bình chết rồi thì nó sẽ kế thừa Vương vị.
Như thế không tốt sao.”
“An ma ma bà đừng năng ngôn giảo biện.
Thả ta ra, mau thả ta ra…”
Hai người cãi vã ầm ĩ.
An ma ma nhất mực cầm chặt tay Mạn Doanh Doanh, còn cô ta thì một mực muốn giãy ra.
Mạn Doanh Doanh nhìn chung quanh, thắc mắc sao Vương gia vẫn chưa đến cứu mình.
Thấy cuộc cãi vã đã lên đến đỉnh điểm, Triệu Bình mới cười khẩy, cầm lấy một hòn đá dùng nội