Ba ngày sau khi có lệnh cấm túc từ Thái Hậu, đồ đạc trong Yến Phượng cung đã phải thay mới toàn bộ 3 lần.
“Choang….
Choang….
Choang”
Hàn Nhược Nhi tức giận ném toàn bộ đồ sứ mình thấy, điên cuồng la hét đòi ra ngoài.
“Khốn kiếp, Hàn Vi Vi khốn khiếp.
Còn con ả Điềm Tư Tư kia nữa.
Chỉ là một Vương phi nhỏ nhoi mà dám lên mặt dạy đời ta.”
Nha hoàn bên cạnh thấy Hoàng hậu như phát điên thì sợ hãi rúc vào một góc không dám lên tiếng khuyên can.
Nha hoàn hôm qua lên tiếng cản Hoàng hậu đã bị nàng đánh cho bị thương, phải nằm nghỉ dưỡng thương ở phòng.
“Như Như, Như Như ngươi ở đâu?”
Nha hoàn được điểm tên vội vàng chạy lại.
“Ngươi đã tìm Thái Hậu chưa, có nói Thái Hậu là ta đang ốm chưa?”
“Bẩm Hoàng hậu, nô tỳ đã truyền lời cho Thái Hậu nhưng Thái Hậu, người….
người……”
“Nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng nữa.”
“Thái Hậu nói là nếu Hoàng hậu không sửa sai thì thì thì Phượng ấn sẽ vĩnh viễn thuộc về Lệ quý phi nương nương.”
Chát……
Hàn Nhược Nhi tát mạnh Như Như một cái sau đó đi tới trước bàn trà, gạt tất cả xuống.
“Aaaaaaaaaaa……”
Nhưng dù nàng ta có la hét đến như thế nào thì Thái Hậu hay Hoàng đế cũng không thèm để ý đến nàng ta.
- ----------------------
Thái Hậu ở trong cung Trường Thọ, nghe nha hoàn bẩm báo về chuyện Hoàng hậu thì vô cũng nhức đầu.
Sao lúc đó bà có thể sơ xuất mà cho một kẻ như vậy lên vị trí Hoàng hậu cơ chứ? Thái Hậu ngả người ra ghế, Tiền ma ma lập tức tiến tới xoa bóp cho bà.
“Thái Hậu, chuyện của Hoàng hậu người định tính sao.
Lão nô thấy, với tính cách đó, Hoàng hậu sẽ không làm nên chuyện lớn được.”
“Ai gia biết điều đó.
Hoàng hậu không những không thông minh mà cũng không được lòng Hoàng đế.
Những năm qua nếu như không có Ai gia chống cho thì nó đã bị phế không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà cũng may là Vi Vi đã lớn rồi.
Ai gia sẽ tập trung bồi dưỡng nó, còn Hoàng hậu chi bằng để nó tự sinh tự diệt đi.
Tiền ma ma ngươi phân phó xuống dưới, mặc kệ Hàn Nhược Nhi.
Nó muốn la hét thế nào thì mặc kệ nó.”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu thưa Thái Hậu.”
Lúc này một cung nữ bước vào bẩm báo:
“Bẩm Thái Hậu, Lệ nương nương đến thỉnh an ạ.”
Thái Hậu Hàn Ninh lập tức ngồi bật dậy, nhanh chóng gọi người vào.
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu.” Lệ quý phi dung nhan tươi tắn trong sáng, nàng năm nay hai mươi tuổi nhưng nét trẻ con vẫn chưa rút hết.
Đôi mắt ngây thơ to tròn, nhìn qua có vẻ vô hại.
“Viên Nhi, con đứng lên đây.
Mau qua đây, hôm nay ta vừa được Hoàng huyện chúa biếu tặng một chiếc trâm rất đẹp.
Ai gia nhìn qua, rất hợp với con.
Con mau cài lên ta xem.”
Lệ Viên lập tức lên nhuyễn tháp ngồi với bà.
Nàng tuy quy củ hiểu rõ nhưng do được Thái Hậu sủng ái nên mới tùy tiện như vậy.
“Mẫu hậu, trâm cài đẹp như vậy.
Người tặng con thật sao?”
“Ai gia già rồi, đeo mấy loại trâm cài này đâu còn hợp nữa.
Nó hợp với con hơn.
Ai gia cài lên lại uổng phí.”
“Mẫu hậu người đừng nói như thế chứ.
Người mới bao nhiêu đâu, trông người vẫn trẻ trung xinh đẹp mà.
Hơn nữa, chiếc trâm cài này được ngài dùng chính là phúc phận của nó.
Có gì mà lãng phí đâu.”
Thái Hậu cười ha hả, khẽ điểm nhẹ mũi Lệ quý phi.
“Con quả thực biết ăn nói.”
Lệ Viên thấy tâm trạng Thái Hậu đã tốt lên mới mở lời:
“Thái Hậu về chuyện Phượng ấn.
Xin người tiếp quản đi.
Lệ Viên tài hèn vô đức, làm sao đủ khả năng chưởng quản việc hậu cung chứ.”
Lão Thái Hậu nghe đến đây thì tắt nụ cười, bà vuốt tay Lệ quý phi.
“Viên Viên, Hoàng hậu vô năng.
Con thấy đó, chỉ mới qua tuyển tú một tháng mà nó đã gây ra bao nhiêu chuyện.
Nếu như