Phong Thừa đang bị giam trong ngục tối.
Có lệnh của Vương gia nên hắn không bị ai dụng hình cả.
Ngay cả phòng giam cũng vô cùng sạch sẽ thoáng mát.
Hắn ta nhắm mắt ngưng thần, vẻ mặt ung dung không quan tâm sự đời.
“Phong thị vệ, ngươi ăn cơm đi.
Ngươi phải ăn cơm thì đám thuộc hạ của ngươi mới được ăn cơm.”
“Hừ.
Vương gia ngươi nhiều chiêu trò quá nhỉ?”
Tiêu Đắc dương dương tự đắc.
“Cái này không phải chủ ý của Vương gia mà là của Vương phi.
Vương phi thấy ngươi có lòng muốn hàng nên mới đối xử tốt với ngươi như vậy.
Tốt nhất là ngươi nên biết điều đi, có gì thì cứ khai hết ra.
Đừng phụ tấm lòng của người.”
Nghe Tiêu Đắc nhắc đến Điềm Tư Tư, Phong Thừa có hơi ngẩng người.
Đến tận lúc này hắn vẫn không hiểu được nàng ấy.
Điềm Tư Tư không có nét dịu dàng phong phạm của con nhà thế gia nhưng nàng ấy lại phóng khoáng tiêu dao tự tại không bị trói buộc.
Lúc thì lạnh lùng như băng lúc lại ấm áp như ánh mặt trời.
Một nữ nhân như vậy lần đầu đánh thức những cảm xúc khó nói trong lòng hắn.
“Lần này nàng đối xử tốt với ta như vậy là thật lòng hay muốn moi từ ta thông tin gì đây.”
- --------------------------------
“Sao rồi Tiêu thị vệ, Phong Thừa có khai cái gì ra không?”
“Hắn ta vẫn cứng đầu lắm Vương phi.
Hay người để thuộc hạ dùng cực hình với hắn đi.”
Điềm Tư Tư phất tay từ chối.
“Không được, đối với loại người như thế chúng ta cần phải dùng biện pháp mềm dẻo.
Cứng rắn sẽ gãy đó.”
Điềm Tư Tư chắc chắn rằng Phong Thừa biết bí mật về Linh Lan Điệp và cây bạch trâm Thái Hậu tặng nàng.
Hơn nữa nắm được hắn trong tay sẽ càng giúp Triệu Bình nhanh chóng lật đổ lão bà đó.
- -------------------------------
Lúc Điềm Tư Tư vào trong ngục thì Phong Thừa đã tuyêt thực được 2 ngày rồi.
Vẻ mặt hắn nhợt nhạt khô khốc, đôi môi nứt nẻ, cả ngưới yểu xìu không có lực.
“Phong Thừa, ngươi cần gì vì bà ta mà trả giá như thế?”
Hắn mở mắt nhìn người trước mặt.
Tư thái nàng vẫn thong dong như ngày nào, tựa hồ như không để bất kì thứ gì vào mắt vậy.
Ấy thế mà hắn vẫn thích nàng như thế.
“Điềm Tư Tư, nàng đến đây cười nhạo ta sao?”
“Ta không rảnh hơi cười nhạo ngươi.
Ta chỉ đến với mục đích lấy tin tức từ ngươi mà thôi.”
“Nàng cũng đủ thẳng thẳng nhì?”
Điềm Tư Tư đặt bát cháo xuống trước mặt Phong Thừa.
“Không thẳng thắng thì sao.
Dù gì ta và ngươi cũng đã nhìn rõ bản chất của nhau.
Cần chi xà quần dài dòng cho mệt nhọc.
Cháo này nấu rất kĩ, ngươi ăn đi rồi cho ta biết những gì người có được từ Thái Hậu.”
“Ha ha ha haha….”
Phong Thừa ngửa mặt lên trời cười to như điên như dại.
Điềm Tư Tư nàng cũng đủ tàn nhẫn.
Biết rõ ta thích nàng như vậy mà vẫn lạnh lùng sắt đá.
“Một bát cháo đổi lấy mật tin từ ta.
Điềm Tư Tư nàng đang xem thường ta đó sao?”
Điềm Tư Tư cũng không vội vã, nàng điềm tĩnh trao đổi với hắn ta.
“Thế ngươi có điều kiện gì cứ nói ra đi? Nếu trong khả năng của ta, ta tuyệt đối sẽ đáp ứng.”
“Được thôi, ta sẽ khai tất cả nhưng nàng phải đáp ứng ta, bỏ Triệu Bình về làm phu nhân của ta.”
“To gan lớn mật.
Ngươi nằm mơ đi.”
Điềm Tư Tư chưa kịp tức giận thì đã nghe tiếng Triệu Bình hét lớn lên.
Bình Nhạc Vương gia đang bận rộn công việc, nghe tin phu nhân nhà mình đi thăm tù thì ba chân bốn cẳng chạy đến ngăn chặn tình địch trước.
Chưa kịp bước chân vào nhà ngục đã nghe