Rất nhanh Điềm Tư Tư đã nhận được thư đáp trả của Điềm Tư Nhiên.
Nàng không hỏi gì quá khó, chỉ hỏi về việc thị tẩm của Hoàng đế và Lệ quý phi.
Điềm Tư Tư lẩm bẩm.
“Quả nhiên kì lạ, ngươi xem, Điềm Tư Nhiên lấy được danh sách thị tẩm của Hoàng Thượng.
Vương gia, người xem, chỗ này, chỗ này,…”
Nàng đưa tay chỉ vào vài chỗ, Triệu Bình nhíu mày nhìn nhìn.
Lệ quý phi vốn được Thái Hậu sủng ái vô cùng, theo lẽ thường thì chắc chắn Hoàng đế sẽ thường xuyên ghé qua tẩm cung của nàng.
Nhưng nhìn qua một lượt, cả một tháng Hoàng Đế chỉ ở lại tẩm cung Lệ Viên lẻ tẻ một hai ngày, còn lại chủ yếu là thị tẩm Hàn Vi Vi.
“Vương gia, người thấy gì kì lạ không? Ở đây ghi là ngày mười hai Hoàng Đế qua chỗ Lệ quý phi nhưng thần thiếp biết ngày mười hai là sanh thần Ngự Sử đại nhân, Lệ Viên có xuất cung thăm cha.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như hiểu được cái gì đó.
Triệu Bình che miệng cười thầm.
“Thái Hậu bà ta….
Bà ta….
Điên hay sao?”
“Bà ta điên chắc rồi.
Chỉ là Vương gia chàng nghĩ xem, có khi nào Hoàng Đế cũng.”
Không cần nói ra, Triệu Bình cũng biết Vương phi nhà mình đang nghĩ gì.
Có lẽ việc này kết thúc nhanh thôi.
Lão Thái Hậu đó quả nhiên là hết thuốc chữa mà.
- ------------------------------------------------------------------
Trong Trường Thọ Cung, Thái Hậu đang ngồi trên trưởng kỷ uống trà, bà nhìn xuống dưới sảnh.
Điềm Tư Tư đang ngồi trên ghế, thong dong thưởng trà ăn điểm tâm.
“Không biết, Bình Nhạc Vương phi hôm nay đến thỉnh an Ai gia là có chuyện gì không? Ta nghe nói con bị thương nặng, sao không ở Phủ nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là vẫn một bộ dáng từ mẫu mà.
Nhưng mà ta muốn xem bà có thể diễn tới đâu.
“Thái Hậu hôm nay ta đến, chính là có việc muốn nói với người.
Chỉ là chuyện này khá quan trọng cho nên…”
Nàng liếc mắt qua mấy thái giám cung nữ đang đứng bên cạnh, Thái Hậu gật đầu, họ lập tức lui ra.
“Bình Nhạc Vương phi nói đi, Ai gia rửa tai nghe.”
Điềm Tư Tư chậm rãi kể chuyện.
“Thần Thiếp đi tuần ở Cách Vực, nghe được một chuyện rất kì lạ, thấy thú vị nên mới muốn kể cho người nghe.
Ở Cách Vực, có một lão nhân năm nay tứ tuần.
Bà ta mặc dù là góa phụ nhưng dưới gối đã có một đứa con trai.
Người nghĩ xem, nếu bình thường thì đã không có gì hay ho rồi.
Chẳng qua, người ta phát hiện, đứa con trai đó là bà ta gian díu với nam nhân khác sinh ra, cắm một cái sừng lên đầu người chồng đã chết của mình.
Haizzz nếu biết người đó cũng đội mồ sống dậy thôi.”
Thái Hậu nghe thì mồ hôi hơi chảy ra, bà ta ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Điềm Tư Tư, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui ra đi.
Đừng ở đây mà làm trò.”
Điềm Tư Tư không có gì là sợ hãi, nàng tiếp tục câu chuyện của mình.
“Người đừng mất kiên nhẫn như thế.
Chuyện hay còn ở phía sau.
Thái Hậu biết không, không chỉ có một đứa con trai, bà ta còn gian díu với nam nhân đó sinh ra một đứa con gái.
Mỗi tội xa xôi cách trở, bà ta nhớ thương con nên mới tìm cách đưa con gái mình thành thiếp của con trai mình.
Người xem, chuyện loạn luân bất nhân bất nghĩa đó mà bà ta cũng làm ra được.
Quả nhiên là đáng chết mà.”
Thái Hậu nghe đến đây đã hoảng sợ đến mức đánh vỡ chén trà.
Bà ta nhìn chằm chằm Điềm Tư Tư, miệng mở lại khép bộ dáng không thể tin nổi.
Bà ta như một kẻ [email protected] truồng khỏa thân bị thiên hạ soi mói đánh giá.
“Ngươi… ngươi…… sao ngươi lại dám….
Ta không biết…”
“Thái Hậu, bà giỏi giả vờ giả vịt quá nhỉ.
Bà một tay thì muốn bản thân đường đường chính chính làm Thái Hậu uy nghiêm thiên hạ, một tay lại muốn con gái mình được thân cận bên mình.
Bà tưởng chúng ta không biết bà đang nghĩ gì trong đầu sao.
Mặc dù không để Hoàng Đế thị tẩm Lệ quý phi, nhưng sau này Hàn Nhược Nhi hay Hàn Vi Vi sinh con ra.
Bà sẽ để chúng trở thành Hoàng Tử Công chúa dưới danh nghĩa Lệ Viên.
Lệ Viên sẽ đường đường chính chính trở thành Thái Hậu tiếp theo.
Có đúng không, Hàn Ninh?”
Thái Hậu Hàn Ninh lắc đầu nguầy nguậy, bà ta một câu