“Bình Nhạc Vương Phủ Điềm Tư Tư, cô vào đây chê cười ta sao?”
Tiểu Lệ đỡ Vương phi nhà mình ngồi xuống ghế.
Sức khỏe của nàng hiện tại vẫn còn khá yếu nhưng cứ thích đi ham vui thôi.
“Lệ tiểu thư nghĩ lầm cho ta rồi, Bổn Vương phi đến đây là để tâm sự với cô nương.
Nào có chê cười gì đâu.”
“Ha ha ha… Hức…”
Lệ Viên vừa cười vừa khóc, dáng vẻ thảm hại của nàng bây giờ quả thực không còn từ nào để tả cả.
Thân là đích trưởng nữ nhà họ Lệ, cuối cùng lại rơi vào bước đường này.
“Ta đã làm gì chứ? Ta không hề có lỗi với bọn họ.
Nếu biết trước sẽ như thế này ta tình nguyện chưa từng được sinh ra.
Điềm Tư Tư cô biết không? Đến phút cuối, người mẹ ruột đó của ta vẫn một mực lợi dụng ta.
Thật nực cười, nực cười quá mà.”
Điềm Tư Tư sờ sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Quả thực nếu là nàng rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ đau khổ đến chết.
Bị tất cả người thân phản bội, thậm chí là trong tình huống lơ mơ còn kết hôn với anh trai ruột của mình.
Danh dự của một đời con gái con như mất sạch rồi.
“Cô cứ khóc lóc như thế cũng có giải quyết được gì đâu.
Lẹ Ngự sử chắc chắn là chết rồi.
Lệ phủ coi như cũng tàn.
Còn cô, cô có dự định gì không?”
Lệ Viên nhìn người phụ nữ đang thong dong uống trà trước mặt mình rồi cười trừ.
Dự định, nàng có thể có dự định gì chứ.
“Ta thân là con gái phạm nhân.
Chẳng phải là nên chết đi hay sao? Còn có thể làm gì nữa chứ?”
“Vương gia nhân từ.
Người không biết không có tội.
Dù cho cô định sẵn là không sống phú quý được nữa rồi nhưng không đến nỗi mất mạng.
Ta định hỏi cô, nếu có cơ hội sống cô định làm gì cho tương lai? Còn nếu cô vẫn muốn chết thì ta sẽ nhượng lại cơ hội đó cho người khác.”
Hai mắt Lệ Viên mông lung.
Nàng quả thực muốn chết để bảo toàn danh dự.
Nhưng nếu được sống chẳng phải tốt hơn hay sao.
“Bình Nhạc Vương Phủ nếu người đã có lòng giúp đỡ.
Xin hãy cho Lệ Viên một cơ hội, ta nhất định sẽ trả ơn người.”
Điềm Tư Tư nghe nàng nói thế thì mỉm cười.
Quả nhiên Lệ Viên vẫn giống như Thái Hậu Hàn Ninh vô cùng.
Cùng là một kiểu người tư lợi vì mình chỉ là Lệ Viên thông minh và biết điều hơn thôi.
Nếu vậy nàng cũng ngại cho cô ta một cơ hội.
“Ta và Vương gia đã bàn nhau rồi.
Chúng ta sẽ bố cáo với bên ngoài là cô đã tự vẫn.
Cô sẽ có một thân phận mới là người dưới trướng của ta đến Cách Vực kinh doanh trà.
Lệ Viên cô nương vốn am hiểu trà đạo.
Ta nghĩ, cô chính là người phù hợp nhất.”
Lệ Viên quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục với Điềm Tư Tư.
“Tiện nữ đa tạ Vương phi.”
Lúc nàng ta ngẩng đầu lên thì Bình Nhạc Vương Phủ đã rời bước từ lúc nào.
Lệ Viên sụt sùi nín khóc, ngồi trước bàn trang điểm chải lại tóc tai.
“Mình không thể yếu đuối nữa.
Đây chính là cơ hội duy nhất của mình.”
- ------------------------------------------
Điềm Tư Tư về tới Hạ Hoa viện thì đã mệt lả người.
Đại Tráng thấy tình hình không ổn liền chạy đi cõng lão đại phu tới bắt mạch cho nàng.
“Lão phu đã nói với Vương phi bao nhiêu lần rồi.
Sức khỏe người bây giờ yếu hơn trước rất nhiều.
Nếu người cứ lao lực như thế thì sau này sẽ để lại bệnh căn đó.
Bây giờ lão phu kê cho người ít thuốc bổ.
Người dưỡng thân mình trước đã.”
“Ta không uống thuốc bổ đâu.
Mấy loại lão kê cho ta đắng quá.”
Nhưng trong việc thuốc men này từ lâu nàng đã mất quyền lên tiếng rồi.
Tiểu Lệ không chịu nghe lời đi theo lão đại phu lấy thuốc.
Điềm Tư Tư đành thở dài, nằm một chút thôi mà cơn buồn ngủ đã ập đến khiến nàng nhanh chóng thiếp đi.
Lần nữa nàng mở mắt ra đã là buổi tối.
Đèn lồ ng được chong sáng khắp phòng, chiếu sáng cho người đang phê duyệt tấu chương trên bàn làm việc.
Triệu Bình nghe thấy tiếng sột