Tiểu Lệ đang dọn dẹp ga giường chiếu, vừa cười tủm tỉm nhìn Vương phi vừa nhanh tay nhanh chân.
“Được rồi, Tiểu Lệ ngươi vui mừng quá rồi đó.”
“Vương phi, bao năm rồi người với Vương gia mới tu thành chính quả.
Nô tỳ chỉ mừng cho người thôi.”
Điềm Tư Tư mỉm cười, nàng cũng hiểu là Tiểu Lệ lo lắng cho nàng nhiều.
Dù sao trong cả cái kinh thành này chắc chỉ có Bình Nhạc Vương Phủ mới có chuyện phu thê cưới nhau mấy năm mới viên phòng.
“Tiểu Lệ, đồ ta bảo ngươi chuẩn bị đã đủ chưa?”
“Thưa Vương phi, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Điềm Tư Tư bỏ bút xuống.
Được rồi, đã đến lúc cho Điềm gia biết sự lợi hại của nàng.
“Thả ta ra.
Thả ta ra.
Các người biết ta là ai không?”
Trong ngục, Điềm Tư Nhiên la hét khản cổ giọng.
Bị Triệu Bình chưởng cho một chưởng phun máu, lại bị thị vệ lôi xềnh xệch đến đây thế nhưng Điềm Tư Nhiên vẫn còn sức điên loạn mà la hét.
Trong khi đó Điềm Doãn và Thiệu Phi Phi tóc tai bù xù, cả người lả đi tựa vào tường không còn chút sức sống.
“Hết rồi.
Ha ha ha ha.
Hết rồi.
Đến mạng cũng không còn nữa.
Đều tại con đàn bà ngu ngốc nhà ngươi.”
Điềm Doãn đứng lên chỉ thẳng mặt Thiệu Phi Phi mắng nhiếc.
Sự nghiệp cả đời này của ông coi như nát bét rồi.
Tất cả là tại đám đàn bà ngu ngốc này.
Thiệu Phi Phi khinh bỉ liếc nhìn ông.
“Tại ta? Không phải ông cũng có ý để Tư Nhiên leo lên giường Bình Nhạc Vương gia à? Không phải ông vô dụng à? Ngay từ đầu tiên ta thích ông rồi vào phủ Điềm gia mà không hề nhận ra ông là kẻ vô dụng đến vậy.
Chỉ là môt kẻ ích kỉ biết đến bản thân mình thôi.”
“Chát….”
Điềm Doãn thẹn quá hóa giận cho vợ mình một cái tát đến méo mặt.
Thiệu Phi Phi cũng không tức giận, chỉ cười điên dại rồi lảm nhảm cái gì đó trong miệng.
Lúc Điềm Tư Tư bước vào thì đã thấy trước mắt một mảnh rối ren không tả nổi.
Người thì luôn miệng mắng chửi, người thì la hét kêu cứu, người thì cười điên điên dại dại.
“Tỷ tỷ, tỷ tha cho ta đi.
Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Tỷ nói Vương gia thả ta ra đi mà.”
Điềm Tư Tư nhìn muội muội mình đang đứng trong ngục, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.
Đến nước này mà vẫn còn giảo biện.
Quả không hổ danh là con gái của Thiệu Phi Phi mà.
“Điềm Tư Nhiên, đến nước này rồi mà ngươi vẫn thích nói dối quá nhỉ.
Ta đã nương tay với các người một lần rồi mà các người vẫn muốn trèo lên đầu ta ngồi.
Ngươi nói xem, ta nên giết các ngươi như thế nào đây nhỉ?”
Thiệu Phi Phi nghe thấy tiếng của nàng thì như chó dại mà xông ra, ngón tay chỉ vào mặt nàng, đôi môi đỏ như máu chửi rủa.
“Điềm Tư Tư, sao ngươi không chết đi? Hạng như ngươi sẽ bị phanh thây nơi hoang dã.
Ngươi chết đi.”
Tiểu Lệ nghe bà ta chửi cay nghiệt như thế thì muốn xông lên vả miệng nhưng Vương phi đã ngăn nàng lại.
“Không cần để ý đến bà ta đâu, bà ta cũng không nói được bao lâu nữa đâu.”
Điềm Doãn nghe nàng phán quyết nhanh chóng thì vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Ông ta không muốn chết, dù mất hết chức quan nhưng chỉ cần còn sống thì ông ta sẽ làm lại được từ đầu.
“Tư Tư, ta là cha của con.
Lần này ta thực sự không biết gì cả.
Ta sẽ đi một nơi rất xa, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa.
Con tha cho ta đi.”
Vẻ mặt Điềm Doãn bây giờ rất hèn mọn.
Cả người vốn không cao nay lại càng thêm khúm núm.
Nhưng Điềm Tư Tư không hề mảy may xiu lòng trước điều đó.
Nàng hiểu rõ con người ông ta.
Ích kỉ tàn nhẫn và tham lam nhưng lại vô cùng hèn mọn.
Lúc nào cũng núp sau lưng Thiệu Phi