Vị trí bên phải sát cạnh mộ phần Hoàng đế chính là giành cho Hoàng hậu.
Thái Hậu Hàn Ninh cả đời làm bao nhiêu việc ác, không thèm giữ liêm sỉ lễ nghĩa chỉ để bước lên vị trí chủ mẫu thiên hạ.
Bà ta đã từng là Hoàng hậu thì cho đến lúc chết vẫn chính là Hoàng hậu của Tiên đế.
Hàn Ninh hai mắt long sòng sọc nhìn Triệu Bình.
Đáng hận hơn nữa chính là vị trí đó lại bị một ả nô tỳ rửa chân của bà giành lấy.
“Ta không chấp nhận.
Triệu Bình ngươi chỉ là con một cung nữ rửa chân, có tư cách gì để ngồi đó.
Ta mới chính là Hoàng hậu, ta mới chính là kẻ cầm quyền.
Ta có chết chỗ đó cũng chính là của ta.”
Hàn Ninh vừa nói vừa khóc, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Nước mắt hòa lẫn cùng nước dãi và máu me từ khóe miệng chảy ra trông ghê tởm và dơ bẩn.
Còn đâu vẻ cao sang của một vị mẫu nghi thiên hạ từng đứng đầu vạn người.
Triệu Bình ngồi trên cao hờ hững nhìn người đàn bà như điên như dại trước mắt, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì là mất hứng.
Từ từ nhấp một ngụm trà, Triệu Bình quan sát những người đang quỳ ở dưới.
Tất cả đều tỏ ra sợ sệt trốn tránh, duy chỉ có Lệ Chi Trạch là nhắm mắt ngưng thần tỏ vẻ không quan tâ m đến mọi sự quan tâm trên đời, dù cho đó chính là vợ con của hắn.
“Lệ Chi Trạch, nãy giờ ngươi im lìm như thế.
Đã nghĩ ra kết cục cho bản thân chưa?”
Lúc này Lệ Chi Trạch mới từ từ mở mắt.
Hắn ta dập đầu, giọng khản đặc:
“Tội thần tội ác tày trời, chết cũng không đền hết tội.
Chỉ mong Bình Nhạc Vương gia ban cho cái chết để được đền đáp chút nào nỗi áy náy trong lòng đối với Tiên đế.”
Mở miệng ra là hối hận, mở miệng ra là ban cái chết.
Bây giờ cái chết chính là hình phạt nhẹ nhàng nhất cho tất cả bọn chúng.
Triệu Bình nào có thể dễ dàng tha thứ, đặc biệt ở phía dưới chính là kẻ đã hại chết mẹ của hắn.
“Các vị quan viên bên dưới có ý kiến gì không?”
Quan viên lập tức túm tụm lại với nhau bàn luận.
Lễ bộ thượng thư bước ra khỏi hàng bẩm tấu:
“Bẩm Vương gia, tội ác của bọn họ đều không thể dung thứ.
Chi bằng nam nhân thì trảm thị chúng, nữ nhân thì đày vào Tọa Khổ Viện làm sai vặt, con cháu vĩnh viễn không được thoát khỏi nô tịch.”
Lệ Viên nghe đến Tọa Khổ Viện lập tức ngất xỉu.
Đó là nơi tập trung các công việc cực khổ nhất trong cung.
Nữ nhân nơi đó ngày ngày làm việc đến mức không ngóc đầu lên nhìn thấy ánh mặt trời được.
Nàng ta không muốn vào đó, vào đó khác gì với cái chết cơ chứ.
“Vương gia, tiểu nữ cũng không biết gì cả.
Người đừng đày đọa vào Tọa Khổ Viện.
Xin người.”
Nam nhân cùng mữ quyến quỳ phía dưới cũng liên tục dập đầu xin tha.
Nhất thời tiếng khóc tiếng oán thán vang lên khắp đại sảnh.
Các vị quan lại khác cũng nhất mực đồng ý với Lễ bộ, chi bằng cứ giết hết không tha một ai.
Những quan viên ngày thường hay nịnh bợ Lệ gia hay Hàn gia cũng không xin tha cho bọn họ.
Triệu Bình nhấp hết chén trà mới lên tiếng phán quyết.
“Ta sẽ không giết các người.
Với những tội ác tày trời của các người, chết chẳng phải là dễ dàng quá sao.
Các ngươi nghe cho kĩ kết cục của mình đây.
Nam đinh thành niên đày đến phía Tây đào mỏ, vĩnh viễn không được về kinh thành.
Nữ nhân thành niên đày đến Tọa Khổ Viện làm việc, vĩnh viễn không được đặt chân ra khỏi viện.
Riêng lão nhân hài tử thì đày đến Biệt viện ngoại thành của ta, tùy theo sắp xếp sẽ tính sau.
Lệ Chi Trạch và Hàn Ninh, riêng hai ngươi sẽ xăm lên má chữ Tiện để các ngươi đời đời ghi nhớ những việc nhơ nhuốc ác độc mà các ngươi đã làm ngày hôm nay.”
Mọi người nghe thấy lời của Triệu Bình thì đồng loạt