Buổi sáng hôm sau, dưới sự cho phép của Điềm Tư Tư, hai vị Vương gia được mời tiến vào trong phủ mà không cần diễn lại vở kịch khóc lóc thương tâm nữa.
Bình Nhạc Vương phủ nay đã khác xưa, càng tôn lên vẻ uy nghiêm phú quý.
So với phủ ở đất phong của Ngũ vương gia và Bát vương gia thì chỉ có hơn chứ không kém.
Triệu Hành Xuyên và Triệu Tùng hai mắt láo liên nhìn chung quanh, vẻ mặt thể hiện rõ sự thèm muốn ghen tị.
“Hừ.
Nếu không phải hắn ta may mắn được ở kinh thành thì việc tốt này đâu tới lượt hắn chứ.”
Triệu Tùng đè thấp giọng nói với Ngũ ca của mình.
Triệu Hành Xuyên mặc dù không nói gì nhưng cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Triệu Bình quá may mắn.
Bọn họ đều cùng là dòng máu hoàng thất, ngôi vị Hoàng đế này nói gì thì nói bọn họ cũng có phần.
Con đường dài lát đầy đá dẫn đến một cái đình giữa vườn.
Ngồi trong đình chính là Triệu Bình và một người phụ nữ đang vỗ về cái bụng hơi nhô ra của mình.
Cả hai biết đó chính là Bình Nhạc Vương Phi Điềm Tư Tư.
“Ha ha ha.
Cửu đệ đã lâu không gặp.
Không biết đệ còn nhớ Bát huynh không?”
Triệu Tùng cười xởi lởi giả vờ thân quen bắt chuyện.
Chỉ là Triệu Bình lại không có ý định đó.
“Nhớ chứ, ngày xưa Bát huynh theo chân Triệu Hoành đánh ta bao nhiêu trận.
Ta đều nhớ đủ cả.”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì thấy buồn cười vô cùng.
Nàng thậm chí còn cười ra tiếng mà không thèm che giấu ý định trào phúng bọn họ.
Triệu Tùng mặt lúc xanh lúc đỏ, tai cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Hắn không tưởng tượng được Triệu Bình lại thẳng thừng xé rách mặt như vậy.
“Ha ha ha.
Cửu đệ quả nhiên biết đùa.
Hôm nay mới gặp Đệ tức, quả nhiên xinh đẹp giống như lời đồn.”
Điềm Tư Tư mang thai càng thêm tròn trịa mượt mà, làn da trắng bóc như phát sáng, lại thêm phần căng mịn nhiều hơn xưa.
Triệu Hành Xuyên khen không sai a.
Nhưng nháy mắt, Triệu Bình lại thấy ghen với hắn.
Hừ! Vương phi của ta chỉ có thể do ta khen mà thôi.
“Ngũ ca xem ra cũng giỏi vuốt mông ngựa nhỉ? Nhớ ngày trước, hai chúng ta không thân quen gì cả.
Thế mà mấy năm ở đất phong, huynh cũng thay đổi kha khá rồi.”
Triệu Hành Xuyên vẻ mặt vặn vẹo nhưng cố gắng không bộc lộ bên ngoài.
Đợi hắn ta lên làm Hoàng đế rồi, muốn xử lý hai phu thê này thế nào mà không được chứ.
Điềm Tư Tư hạ quân cờ cuối cùng xuống, lấy khắn lau tay rồi nhẹ nhàng hỏi hai vị Vương gia vẫn còn đứng nãy giờ.
“Nghe nói hai vị Hoàng huynh về đây mà không có ý chỉ có vua.
Hai vị chắc cũng biết đó chính là tội nặng nhỉ?”
“Xin đệ muội đừng nói nặng lời như vậy.
Chuyện giọt máu hoàng thất bị lẫn lộn lớn như vậy.
Trong tâm của hai chúng ta đều vô cùng lo lắng nên mới mạn phép về đây trước.”
“Thì ra là hai vị Vương huynh lo lắng cho Hoàng tộc nhiều như thế.
Là muội trách lầm hai người.
Chẳng qua, hai người về đột ngột như thế này khó khiến người ta không nghi ngờ có ý với Hoàng vị?”
Điềm Tư Tư thẳng thừng nói toạc ra ý định của Triệu Tùng và Triệu Hành Xuyên.
Vẻ mặt nàng tràn đầy châm chọc, khoé mắt lạnh lùng liếc qua họ đầy vẻ khinh thường như nhìn một con chó đang chầu chực xương.
Triệu Hành Xuyên nắm chặt tay, nuốt cơn giận dữ vào trong bụng.
Không thể xúc động làm hỏng việc lớn được.
Nhưng Triệu Tùng thì không giữ được bình tĩnh như hắn ta.
Mặt hắn nhăn nhó, tay chỉ thẳng mặt Điềm Tư Tư chỉ trích.
“Triệu Bình, đệ dạy lại phu nhân mình đi.
Ăn nói với huynh trưởng như thế…”
“Choang….”
Không đợi Bát ca của mình nói hết lời, Triệu Bình đã ném chén ngọc xuống dưới chân họ.
Nước trà văng tung toé làm ướt giày hai người.
Triệu Hành Xuyên không giữ được nụ cười giả tạo nữa.
“Hừ! Phu nhân của ta không tới lượt các người chỉ tay năm ngón dạy