“Oe oe oe……”
“Ngoan nào… ngoan nào… Con vừa mới bú sữa mà.”
Triệu Bình hai tay bế con, miệng thì dỗ dành.
Chả hiểu sao tiểu tử này quấy phá vô cùng.
Cho dù đã cho bú sữa no, tã cũng đổi sạch sẽ nhưng cứ thích khóc là khóc.
Haiz, Bình Nhạc Vương gia ta đây trước giờ chưa ngán một ai, thế mà bây giờ cũng có lúc bó tay với tên nhóc này.
“Chàng đưa cho thiếp bế con.
Chắc con muốn gần thiếp đấy.”
“Nàng đang mệt, đừng bế.
Nam tử hán đại trượng phu gì mà cứ suốt ngày đòi mẹ.
Không có chí khí gì cả.”
Vừa nói Triệu Bình vừa nhéo nhéo cái mũi của tiểu tử nhà mình, đổi lại chính là một tràng khóc to hơn.
Triệu Bình không có cách nào khác đành bế nhãi con vào lòng của Điềm Tư Tư.
Ngửi được mùi hương của mẹ, đứa bé dần an tĩnh rồi quơ quơ tay vui sướng, chốc lát sau đã ngủ.
“Thằng nhãi vô tâm.
Phụ thân ngươi chăm ngươi kĩ đến vậy mà chỉ biết đến mẫu thân ngươi thôi.”
Điềm Tư Tư dịu dàng mỉm cười xem cuộc đối thoại ấu trĩ giữa hai cha con.
Tâm nàng mềm mại như nước.
Nhìn đứa con trắng trẻo bụ bẫm ngủ say trong vòng tay mình, lúc này nàng mới hiểu được cảm giác thiêng liêng của tình mẫu tử ấy.
“Quan viên trong kinh thành không hối thúc chàng sao? Việc lên ngôi vị cũng chậm trễ mấy tháng rồi.”
Nghe Vương phi mình nhắc đến, Triệu Bình lại cảm thấy đau đầu với đám quần thần đó.
Bọn họ mỗi ngày ra rả bên tai hắn chuyện lập đế rồi lập hậu.
Mỗi ngày ngoài xử lý đống tấu chương chất đống còn phải đánh Thái Cực quyền với bọn họ nữa.
“Tư Tư, ta muốn tổ chức Lễ đăng cơ đi cùng với lễ lập hậu.
Cho nên, thể nào cũng phải đợi nàng ở cữ xong đã.”
Điềm Tư Tư hiểu rõ phu quân mình.
Không biết từ bao giờ, hắn mỗi khi làm việc gì đều suy nghĩ cho nàng.
Bây giờ thì suy nghĩ cho con nữa.
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Triệu Bình.
“Thiếp chỉ sợ đám Vương Công quý tộc ấy đến làm phiền chàng thôi.”
“Nàng yên tâm.
Ta đã sắp xếp hết rồi.
Đảm bảo không một ai có thể làm phiền phu phụ chúng ta.”
————————————————————
Trước cửa ngự thư phòng, Tiêu Đắc đang gom tấu chương đem về Vương phủ cho Vương gia xử lý.
Từ ngày Vương phi hạ sinh tiểu điện hạ, Vương gia liền chuyển mọi công việc đến Hạ Hoa Viện nên Tiêu Đắc lại có thêm trách nhiệm vận chuyển tấu chương này.
Vừa thấy bóng một chiếc trường bào xanh xám, Tiêu Đắc đã vội vã ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
“Tiêu thị vệ chậm đã.
Người nghe lão phu nói.”
Người gọi Tiêu Đắc lại là Vệ Quốc Công.
Gia tộc của ông trung dũng ba đời, có công lao phò Thái Tổ lên ngôi nên được phong cho chức vị Quốc Công truyền giữ qua nhiều đời.
Đến bây giờ, vị Vệ Quốc Công đương nhiệm cũng chính là người trung thành với vua.
Tiêu Đắc vừa nghe ông gọi là biết ngay có chuyện gì.
Vương gia cũng thật là.
Có vợ có con rồi phủi tay cho hắn việc rắc rối này đây.
Nhưng dù sao lão nhân trước mắt cũng đáng tuổi cha hắn, Tiêu Đắc vẫn phải trưng gương mặt tươi cười ra.
“Không biết Vệ Quốc Công gọi thuộc hạ có chuyện gì?”
“Hộc… hộc… Tiêu thị vệ quả nhiên thân thủ cao cường.
Lão phu chạy theo mệt mỏi a.”
Đợi Vệ Thành thở mấy hơi lấy lại sức lão mới nói.
“Chuyện lập Đế không biết Tiêu Thị vệ có nghe được gì từ phía Vương gia hay không? Nước không thể một ngày không có vua được.”
Tiêu Đắc đầu đầy hắc tuyến.
Câu này hôm qua cũng hỏi rồi, hôm nay lại hỏi nữa.
Hắn trả lời cũng mệt mỏi a.
Nhưng không trả lời thì không được, dù sao đây cũng là lão thần trong triều à.
“Vệ quốc công xin người thứ lỗi, thuộc hạ quả thực không dám nghiền ngẫm tâm tư Vương gia.”
Ý chính là ta cũng không biết.
Vương gia cũng phiền lắm rồi.
Các người mau biến đi đi.
Nhưng đời nào Vệ Thành bỏ cuộc dễ dàng như thế, lão vẫn bám riết lấy