Lưu Tranh xin nghỉ một ngày, tới trường học đón Lưu Lực Lực, dẫn thằng bé đi ăn KFC. Lưu Lực Lực vừa ăn vừa thở dài.
'Thở dài cái gì? Ăn không ngon sao?'' Gã hỏi.
Cậu con trai lắc đầu: ''Mẹ không cho con ăn mấy thứ này, chỉ có cha mới mua thôi.''
Gã trầm mặc một lát rồi hỏi: ''Con muốn đi cùng mẹ không?''
Lưu Lực Lực lại u phiền thở dài một hơi, buông đùi gà trong tay ra, nhìn cha cậu mà nói: ''Cha nhất định không muốn con đi, ông bà nội nhất định cũng không muốn con đi.''
Lưu Tranh không đáp.
''Nhưng con không thể không đi, nếu con ở lại, mẹ chỉ có một mình, mẹ sẽ rất cô đơn, phải không cha? Con không quyết định sai, phải không cha?'' Giọng nói cậu chứa một tia bất an.
Gã vỗ vỗ đầu con trai: ''Không sai, con làm rất tốt.''
Lưu Lực Lực đột nhiên òa lên khóc.
Lưu Tranh cố ý chê cười cậu: ''Mới khen có một câu mà con đã khóc rồi.''
Cậu khụt khịt: ''Con sợ khi con đi, cha và ông bà nội sẽ giận con.''
Gã cười: ''Giận gì chứ, con là con của cha, cũng là con của mẹ, ông bà rất thương con. Là đàn ông trai tráng, sau này nhất định phải học cách bảo vệ mẹ, biết chưa?''
Lưu Lực Lực gật đầu, trộm nhìn Lưu Tranh, ngượng ngùng nhỏ giọng: ''Nếu con không bảo vệ được mẹ, có thể gọi cho cha không ạ?''
''Đương nhiên có thể!'' Gã duỗi tay vuốt nước mắt trên mặt con trai: ''Cha sẽ luôn luôn bảo vệ hai mẹ con, dù cho chúng ta có ở bên nhau hay không.''
Lưu Tranh không đưa Lưu Lực Lực về nhà cha mẹ đẻ, Nguyễn Bình mà nhìn thấy Lực Lực, bà tuyệt đối không thả thằng bé đi dễ dàng. Gã cùng con trai ăn trưa, sau đó chở con về lại trường học. Lưu Lực Lực đảm bảo sẽ không kể chuyện ngày hôm nay cho Quan Tư Nghi, gã bất đắc dĩ cười: ''Nếu mẹ hỏi, con cứ nói thật, đừng lừa mẹ.'' Mà gã đoán cũng không thể nào lừa được Quan Tư Nghi, giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ gọi điện báo cho cô.
Tiễn Lưu Lực Lực đi, Lưu Tranh nhận được điện thoại từ Nguyễn Bình, bà bảo gã đi tìm Quan Tư Nghi.
Từ lúc biết chuyện Lưu Lực Lực chuyển đi, đây cũng không phải lần đầu tiên bà nói câu này.
''Con đi tìm cô ta, mang Lực Lực về, không được thì thưa kiện!''
Lưu Tranh bình tĩnh nói: ''Con không có tư cách để làm chuyện đó, hơn nữa, Lực Lực muốn đi với mẹ nó.''
''Lực Lực mới mấy tuổi chứ, thằng bé biết cái gì? Chẳng lẽ con để thằng bé quyết định.''
''Phải, con để thằng bé quyết định.''
Nguyễn Binh tức giận rống lên ở đầu kia điện thoại, chửi Lưu Tranh bị ma quỷ nhập hồn.
Gã lập tức cúp máy.
''Trước khi ly hôn, tôi cảm thấy thằng bé chính là con trai mình, nhưng từ sau lúc ly hôn, tôi phát hiện tôi không rõ suy nghĩ của nó, cũng không biết vì sao nó lại nghĩ như vậy. Nó không giống tôi, cũng không giống mẹ nó, Lực Lực là một cá thể độc lập. Không có tôi dĩ nhiên sẽ không có thằng bé, nhưng kể từ khi nó đến với thế giới này, đã không còn liên quan tới tôi nữa. Cuộc sống của nó, con đường mà nó đi, tôi chỉ có thể đứng ngoài theo dõi, không thể can thiệp.''
''Anh muốn can thiệp sao?''
''Không, không muốn.'' Lưu Tranh thành khẩn đáp.
Lương Thế Bách nói: ''Anh muốn cũng không can thiệp được, thằng bé đã muốn đi với mẹ rồi.''
Gã mặc kệ anh, chỉ nói: ''Còn tôi thì cảm thấy anh ngày càng phiền phức.''
Anh cười rộ lên: ''Tôi cảm thấy vợ cũ của anh rất tốt đó chứ. Chán ghét anh như vậy mà vẫn mang con trai theo.''
Trong đầu Lưu Tranh hiện lên khuôn mặt của Quan Tư Nghi, ánh mắt cô lạnh băng khiến gã không thể giấu được điều gì.
''Cô ấy là một người phụ nữ tốt.'' Gã cười hơi chua xót.
Lương Thế Bách nhàn nhạt nói: ''Mẹ tôi cũng là người phụ nữ tốt, nhưng bà ta không dẫn tôi theo, một mình rời đi.''
Anh nhìn về phía Lưu Tranh, cười cười: ''Nói vậy hình như bà ta cũng không tốt cho lắm.''
Lưu Tranh đáp: ''Có lẽ bà ấy cảm thấy để anh lại với cha anh thì tốt hơn.''
Lương Thế Bách lắc đầu: ''Không phải nguyên do này.''
''Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.'' Gã nhìn anh: ''Bà ấy quá hận cha anh.''
''Có lẽ vậy.''
Lương Thế Bách nhớ rõ, có một buổi tối, anh bước ra khỏi phòng, thấy mẹ ngồi Lương ở ngoài cửa phòng ngủ. Anh bước qua, nhìn rõ mồn một vết bầm xanh tím loang lổ trên người bà, tóc bà ướt sũng, lộn xộn dính trên mặt, lưng tựa vào tường, hai chân gầy gò dang rộng, giống như bị người khác ném ra ngoài. Nhưng biểu tình trên mặt bà vô cùng bình tĩnh, vừa rồi Lương Thế Bách chỉ nghe được tiếng đóng cửa, bà tập mãi cũng thành thói quen. Anh không dám đỡ mẹ mình dậy, chỉ ngồi xổm bên cạnh bà, hi vọng bà mở miệng nói gì đó, cho dù là lời nói dối như mẹ không sao, mẹ ổn. Nhưng bà đã không.
Mẹ Lương nhìn vào con trai, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như nhìn người xa lạ chưa từng gặp gỡ, qua chốc lát, bà như mới sực nhớ ra, đây là con trai bà.
Sau đó bà nói: ''Tao không nên sinh ra mày. Mày chảy trong người máu của gã điên kia.''
Lương Thế Bách cho rằng đây mới là nguyên do bà không mang anh theo.
''Sau đó anh có gặp lại bà ấy không?'' Lưu Tranh hỏi.
Lương Thế Bách nói: ''Không, bà ta không ở thành phố này.''
Gã nắm bắt được một ít tin tức: ''Anh biết bà ấy ở đâu sao?''
''Đương nhiên biết chứ.'' Anh cũng không giấu giếm.
''Vậy sao anh không tìm bà ấy, hỏi rằng vì sao lúc đó không mang anh theo?'' Lưu Tranh cho rằng anh để ý chuyện này.
Nhưng Lương Thế Bách lại kinh ngạc hỏi: ''Vì sao phải hỏi chuyện đó, tôi không muốn biết, hơn nữa, thật vất vả bà ta mới trốn được ra ngoài, nhìn thấy tôi phỏng chừng lại bị dọa chết khiếp.''
Anh thông cảm cho mẹ mình, cho nên không muốn đi quấy rầy bà.
Lưu Tranh không hình dung nổi tình cảm của Lương Thế Bách với mẹ là thế nào, dường như anh chỉ trích bà, nhưng đồng thời cũng cảm thông cho lựa chọn của bà. Rốt cuộc, anh có trách bà ấy hay không?
Lưu Tranh lại hỏi: ''Từ sau