Lưu Tranh hốt hoảng chạy khỏi nhà, từng vấn đề Nguyễn Bình hỏi, gã không trả lời nổi một câu, gã không ngụy trang nổi nữa, và gã nghĩ đến những lời của Lương Thế Bách. Anh bảo gã hãy lựa chọn thành thật, nhưng thật hay là giả, không phải ai cũng có quyền lựa chọn, ít nhất là đối với bản thân gã cho đến hiện tại.
Ban đêm, Lưu Tranh tiếp tục chạy trốn trong mộng, gã chạy vào hang núi, bên ngoài trời mưa tầm tã, lạnh đến run bần bật, gã còn đang mặc quần áo mùa hè. Gã cúi đầu nhìn đôi tay của mình, cho đến khi có bàn tay nắm lấy tay gã, mưa bão ngoài kia hóa thành cơn gió hạ mát dịu dễ chịu, cả bộ quần áo trên người gã cũng trở nên thích hợp.
Gã không thấy lạnh nữa, người kia dắt gã vào cơn mưa, bàn tay luồn vào trong quần áo gã, mềm mại mơn trớn, nắm lấy trái tim gã. Hai bàn tay vuốt ve khắp lưng ngực gã, như đang tìm kiếm gì đó. Lưu Tranh thở dài chua xót, nhưng đồng thời, gã cũng thấy vui sướng. Càng sung sướng, gã càng thở dài thật sâu. Người kia đưa lưng về phía gã, ở trong mộng, gã không do dự mà ôm lấy đối phương. Nhiệt độ nóng bỏng giữa cơn mưa mát lạnh, ngực gã áp lên lưng người kia, mưa làm ướt hết quần áo, những nụ hôn loạn xạ, hôn khắp nơi, nướng chín mọi cảnh vật xung quanh, dường như mặt trời cũng mọc lên vì bọn họ. . Bạn có biết trang truyện — T RUMtruyen. C O M —
Lưu Tranh định sẽ tránh mặt Nguyễn Bình, thế nhưng bà cũng không gọi điện tìm gã. Thế này không giống bà chút nào, con người bà không bao giờ cam lòng nếu không nghe được đáp án. Gã biết có điểm không ổn, nhưng lại tự lừa dối mình. Rõ ràng có tờ giấy che trên khuôn mặt gã, nhưng gã không nỡ thổi nó ra, chỉ đành để tờ giấy vây lấy gã đến chết ngạt.
Lưu Tranh tiếp tục đi tìm Lương Thế Bách, như thể chưa có gì xảy ra.
Lương Thế Bách đã nhìn thấu, nhưng lần này anh không hỏi gì. Cuộc nói chuyện của cả hai đôi lúc bị gián đoạn khó hiểu. Bọn họ đều biết những gì mình nói không giống với những gì mình nghĩ.
Lưu Tranh kẹp thuốc lá trên tay, tàn thuốc rơi trên bàn, gã cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tay mình run run.
Lương Thế Bách cũng thấy, anh nói:''Anh nên tới bệnh viện một chuyến.''
Lưu Tranh dập thuốc, lắc đầu: ''Bệnh cũ thôi, trước kia đuổi theo phạm nhân bị chém một dao, đứt dây thần kinh.'' Gã nắm chặt tay rồi buông lỏng, cho Lương Thế Bách xem: ''Lúc cử động thì không sao, không cử động liền run lẩy bẩy, khi già có lẽ đến chén cơm cũng không cầm được.''
Gã nhăn mày nhìn tay mình: ''Năm ngoái tôi vẫn thấy không già đi chút nào. Năm nay lủi thủi một mình, về nhà lúc nào cũng tối mịt, tôi chợt thấy sợ, cũng không biết sợ cái gì.''
Lưu Tranh không hiểu nổi chính mình, có lẽ con người luôn tồn tại thứ gọi là thói quen. Mặc cho trong lòng gã nghĩ thế nào, gã đã quen với một gia đình, khi gia đình biến mất, gã không còn chốn nương tựa, gã thấy mình như hồn ma đơn độc.
''Quan Tư Nghi nói tôi không phải người tốt, cô ấy nói đúng.'' Lưu Tranh chốt lời: ''Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì tốt.''
''Vậy anh đã làm cái gì tồi tệ chăng?'' Lương Thế Bách hỏi.
Lưu Tranh không đáp.
Cuộc nói chuyện lại gián đoạn, qua nửa ngày, Lưu Tranh mới mở miệng: ''Hôm qua Cố Thanh Phong tới tìm tôi. Tôi nghe thấy anh ta gọi điện cho vợ, bọn họ bàn chuyện ly hôn.''
Lưu Tranh nhất thời sởn da gà: ''Sao có cảm giác như tôi truyền xui xẻo cho mọi người thế này...'' Gã cười khổ: ''Gần đây tôi chẳng gặp nổi một chuyện tốt đẹp.''
Gã cố ý nhắc tới Cố thanh Phong, để xem phản ứng của Lương Thế Bách thế nào.
Nghe thấy Cố Thanh Phong ly hôn, trên mặt Lương Thế Bách hiện lên nét cười, anh rất hài lòng, như cho rằng Cố Thanh Phong làm rất tốt, nhưng nụ cười trên mặt đầy châm chọc. Anh vẫn rất ghét người này.
''Vì sao anh ta ly hôn?'' Lưu Tranh hỏi.
Lương Thế Bách nhún vai: ''Tôi không biết.''
Lưu Tranh không tin: ''Quan hệ giữa Cố Thanh Phong và vợ anh rất tốt, theo lý thì quan hệ của anh với anh ta cũng không tồi chứ.''
''Ai nói quan hệ của bọn họ tốt? Cố Thanh Phong nói với anh sao?''
Lưu Tranh nói phải, Lương Thế Bách cười đáp: ''Đừng có cái gì cũng tin lời anh ta, vợ tôi và anh ta rất ít khi gặp gỡ.''
''Nhưng anh ta biết chuyện hai người định sinh con.''
Ánh mắt Lương Thế Bách trở nên lạnh lùng, anh thấp giọng nói: ''Đó là bởi vì anh ta vẫn luôn lén lút theo dõi chúng tôi.''
''Lén lút theo dõi?''
''Anh ta làm phiền vợ tôi.''
''Vì sao?''
''Vì anh ta ghen tị.'' Lương Thế Bách nói: ''Anh ta ghen tị với cuộc sống của chúng tôi.''
Lưu Tranh nghe được một vài thông tin, chẳng hạn như trước khi kết hôn, Lương Thế Bách chưa bao giờ nghe vợ nhắc tới Cố Thanh Phong, còn có, lúc Cố Thanh Phong kết hôn đã lấy một khoản tiền của Lương Thế Bách.
''Vợ tôi rất dễ nhượng bộ, cô ấy là người mềm lòng.'' Lương Thế Bách nói tiếp: ''Tôi nghe nói nhà mà Cố Thanh Phong đang ở là dùng khoản tiền kia để mua.''
''Vì sao vợ anh phải cho tiền anh ta?'' Lưu Tranh hỏi.
''Còn vì sao nữa? Quan hệ bọn họ vốn rất tốt, nhưng con người Cố Thanh Phong vô liêm sỉ quá đáng, vợ tôi có nể tình thân tới mức nào cũng không chịu đựng nổi. Anh ta giả vờ đáng thương, vợ tôi lại tin tưởng tên khốn đó. Nhưng cô ấy đã nói với tôi rồi, cô ấy không bao giờ muốn nhìn thấy Cố Thanh Phong nữa, thậm chí đến cả tên cũng không muốn nghe.''
''Giữa bọn họ có mâu thuẫn gì sao?''
Lương Thế Bách không trả lời, chỉ nói: ''Tôi cho rằng khi anh ta kết hôn, vợ tôi sẽ dễ chịu đôi chút.''
Anh nặng nề tựa lưng vào ghế, nhắc tới Cố Thanh Phong khiến anh không thoải mái. Kỳ lạ là lúc trước anh không hề có cảm giác gì, bây giờ nhớ lại mới thấy giận,