Lưu Tranh ngủ lại nhà cha mẹ một đêm, hôm sau, lúc ăn cơm trưa xong, Quan Tư Nghi gọi điện đến.
Lưu Lực Lực thu dọn cặp sách căng phồng, trong miệng vẫn còn nhai thức ăn, thấy Nguyễn Bình buồn buồn, cậu nhào vào lòng bà: ''Bà ơi tuần sau cháu lại đến thăm ông bà được không.''
Nguyễn Bình đồng ý, Lưu Lực Lực tiếp tục làm nũng: ''Cháu còn muốn ăn cánh gà chiên coca ạ.'' Bà vực dậy tinh thần, cười nói: ''Lần sau cháu tới bà lại làm nhé.''
Lưu Tranh cảm giác như thể mình đã phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Lưu Bá Chính đứng ở một góc, nhìn ba người bọn họ, ông thở dài rồi đi vào phòng.
Lưu Lực Lực lúc này mới buông bà ra, xoay người nắm tay cha đi xuống lầu.
Ra khỏi tiểu khu, xe của Quan Tư Nghi đã đậu ở đó. Lưu Lực Lực đi tới, mở cửa xe bước lên.
Lưu Tranh gõ gõ lên cửa kính xe, lớp kính hạ xuống, biểu tình chán ghét không hề che giấu của Quan Tư Nghi lộ ra. Nếu không phải có con trai ở đây, cô nhất định sẽ không để ý tới gã.
''Còn chuyện gì nữa?'' Quan Tư Nghi hỏi.
Lưu Tranh nhìn con trai ngồi ở hàng ghế sau, gã thấp giọng như cầu xin: ''Cô có thể để Lực Lực ở nhà cha mẹ tôi thêm vài ngày nữa được không?''
Cô lạnh lùng từ chối: ''Không được, Lực Lực còn phải đi học.''
Gã vội nói: ''Cha mẹ tôi có thể đưa con tới trường....''
Lời chưa dứt, cửa sổ xe đã kéo lên lại, gã nghe Lực Lực gọi một tiếng ''cha''. Xe nổ máy, gã chỉ có thể đứng bên ngoài vẫy tay chào con, lẳng lặng nhìn xe rời đi.
Lưu Tranh không lên lầu, mà trực tiếp qua cục cảnh sát.
Vừa vào cục, cấp trên đã gọi gã đến văn phòng.
Trên bệ cửa sổ văn phòng có đặt một chậu hoa, Lưu Tranh nhớ, trong nhà cha mẹ gã cũng có một chậu hoa y hệt thế. Mà dường như, gã cũng cảm thấy nhà cha mẹ và văn phòng giống nhau, dù nắng to đến mấy vẫn sẽ lạnh lẽo.
Cấp trên nói: ''Vụ án của Lương Thế Bách đã có thể đóng lại, cậu không cần điều tra nữa.''
Lưu Tranh nhìn chậu hoa đến xuất thần.
Cấp trên cho rằng gã không đồng ý, đành đổi giọng khuyên nhủ: ''Tiểu Lưu, cậu phải noi gương cha mình chứ, làm việc kiên quyết, tuân thủ mệnh lệnh cấp trên. Tổ chức đối xử với tất cả mọi người bình đẳng, dĩ nhiên, nếu có ý kiến gì, cậu cứ tự nhiên nói.''
Lưu Tranh gánh không nổi hào quang của cha mình, đặc biệt là hai chữ ''bình đẳng'' kia.
Phó cục trưởng Lưu Bá Chính vốn có danh tiếng tốt, ông không phải người nịnh hót mưu lợi, nếu không đã lên được chức phó cục sớm hơn chứ không phải lúc gần nghỉ hưu. Dù sao ông cũng đã cống hiến cả đời, đó là ông xứng đáng nhận được.
Lưu Tranh đáp hời hợt, cấp trên không có thời gian nghe gã nói mấy lời vô nghĩa nữa, thế nên phất tay đuổi gã đi.
Vừa mới trở về chỗ ngồi, Lý Tiểu Vũ đã chạy tới báo tin: ''Hôm nay Lương Thế Bách tổ chức tang lễ.''
Lưu Tranh hỏi: ''Sao vậy?''. Cậu lắc đầu không rõ: ''Dù sao cũng đã chôn một ít quần áo và di vật.''
Gã nhớ lại những lời lần trước Lương Thế Bách nói với mình, đúng là chỉ tìm được hai bộ quần áo để đốt.
Đương lúc nghĩ ngợi, điện thoại hiện lên cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ.
Gã ấn nghe, đầu bên kia hỏi: ''Có phải Lưu Tranh không?''
''Lương tổng?''
Lý Tiểu Vũ đứng bên cạnh nhìn Lưu Tranh.
Lương Thế Bách mở lời: ''Hôm nay là đám tang của vợ tôi, anh có thể tới đây một chút không?''
Lưu Tranh đồng ý, gã hỏi địa chỉ sau đó chạy qua.
Lý Tiểu Vũ muốn đi cùng nhưng gã nói không cần, cậu không dám hỏi thêm, cũng không biết mối quan hệ sâu xa của hai người bọn họ, mà Lưu Tranh cũng không có thời gian giải thích với cậu.
Gã lấy chìa khóa, để lại một câu ''Trở về rồi lại nói'', sau đó vội vã rời đi.
Thời điểm Lưu Tranh tới nơi, Lương Thế Bách đang nói chuyện với người khác, gã không đi qua, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Người không nhiều lắm, khung cảnh cũng không hỗn loạn, chỉ có tiếng nói chuyện, không có tiếng khóc.
''Cảnh sát Lưu.'' Lương Thế Bách gọi, không biết đã nhìn thấy gã từ khi nào. Lưu Tranh đi qua đó, người đang nói chuyện với Lương Thế Bách nhìn gã một cái rồi tránh đi chỗ khác.
''Cảm ơn anh đã tới.''
Lưu Tranh đáp: ''Dù sao cũng phải tới nơi tới chốn''. Lương Thế Bách gật đầu, nhìn quanh một vòng trong nhà rồi nói: ''Tôi vẫn cảm thấy không chân thật, đốt hai bộ quần áo cô ấy thích nhất, có lẽ cô ấy sẽ trách tôi lắm.'' Lưu Tranh không biết nói gì, Lương thế Bách cũng không cần an ủi, anh dường như đang suy tư gì đó, cứ thế trầm mặc, gã cũng không vội lên tiếng, gã thích quan sát hơn.
Lương Thế Bách trầm mặc cũng không lâu lắm, cứ có vài người lần lượt đến nói chuyện. Anh ứng phó rất tự nhiên, biểu tình đau khổ vừa phải, tùy ý bọn họ an ủi đôi câu.
Lưu Tranh bị xếp xó, gã không rõ Lương Thế Bách gọi mình đến làm gì. Gã đi loanh quanh trong nhà, từ ô cửa sổ, gã phát hiện nơi đây có thể nhìn thấy núi. Bầu trời trong xanh, ngọn núi càng hiện lên rõ ràng, hàng cây dài chạy dọc xuống như những con sóng bất tận, cuộn thành một mảng biển màu lá.
Lương Thế Bách không nói nơi chôn di vật vợ, nhưng không hiểu sao, Lưu Tranh tin chắc rằng anh chôn cất trên ngọn núi này.
Hôm nay lại phải đến bệnh viện thay thuốc, điện thoại Đường Nghi Nhu vang lên, cô đợi một lát rồi mới ấn nghe.
''Chào.''
''Tôi chờ cô ở chỗ cũ.'' Nói xong câu này, Lương Thế Bách cúp máy.
Đường Nghi Nhu cứ cảm thấy kỳ lạ, cô thế mà cũng có ''chỗ cũ'' với anh?
Lương Thế Bách nhìn thấy cô rất vui vẻ, còn cô nhìn thấy anh, chỉ thấy tư vị phức tạp.
Thay xong thuốc, anh chở cô qua nhà xem mèo.
Nước Cam mập lên một chút, bắt đầu trông giống mèo nhà, chỉ có cặp mắt vẫn vô cùng hoang dại.
Lương Thế Bách nói: