Đây là trường hợp đặc biệt gì thế này?
Lạc Tòng Tâm ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn đôi trai xinh gái đẹp ngồi trên sofa nhà mình mà cảm giác đường chân tóc đang lấy đi từng sợi tóc trên đầu mình với tốc độ một mi li mét trên giây.
“Hai đứa…” Lạc Tòng Tâm cân nhắc từ ngữ cho kĩ càng rồi mới nói tiếp: “Ra ngoài đi bộ à?”
Bách Dương: “Bỏ nhà ra đi.”
Một viên đạn mang tên Đầu gấu và nàng tiên nhỏ của hắn vì yêu mà cùng nhau đi đến chân trời góc bểxẹt qua trước mắt Lạc Tòng Tâm… Xẹt qua… Qua…
Ờ chị qua!
Lạc Tòng Tâm thoát khỏi làn đạn: “Khốn nạn! Em bắt cóc cô bé của chị đúng không?? Buôn người là bất hợp pháp đấy!”
Bách Dương: “Em cứu cậu ấy mà!”
Lạc Tòng Tâm trợn tròn mắt, lôi điện thoại ra: “Lý Tinh Tinh, bây giờ chị sẽ gọi điện cho bố em, chắc chắn bố em đang gấp…”
“Em không muốn!” Lý Tinh Tinh gào to: “Em nói gì thì bố cũng không tin em, em không muốn về nhà nữa!”
Tiếng hét phải gọi là vô cùng thảm thiết khiến điện thoại chệch khỏi tay Lạc Tòng Tâm rơi xuống đất, thế là màn hình hiện ra ba chữ “Lý Thái Bình.”
“Alo, alo?” Giọng Lý Thái Bình vang lên ở đâu bên kia.
Lý Tinh Tinh nhảy bật dậy chạy ra ngoài cửa, sắc mặt Bách Dương thay đổi, cố níu Lý Tinh Tinh lại rồi điên cuồng lắc đầu với Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm kinh ngạc hai giây rồi nhặt điện thoại lên.
“Alo, giám đốc Lý ạ, cháu xin lỗi, cháu bấm nhầm thôi, xin lỗi chú nhiều.”
Cô cúp điện thoại, Bách Dương kéo Lý Tinh Tinh ngồi về sofa.
Lạc Tòng Tâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tinh Tinh cụp mắt, nước mắt lăn dài xuống gò má em, ướt cả vào ngón tay.
Bách Dương hạ giọng: “Hôm nay em đi học thì nghe tin Lý Tinh Tinh sẽ chuyển đến trường nội trú nên em cảm thấy khó chịu, sau đó mới trộm được địa chỉ nhà cậu ấy từ cô chủ nhiệm, ai ngờ vừa mới đứng dưới nhà cậu ấy thì thấy cậu ấy đang leo ra từ cửa sổ, may mà còn ở tầng hai…”
Bách Dương vừa nói vừa chà cổ tay, có thể thấy rõ vết bầm hằn trên tay cậu.
“Chị không có hứng thú với sự tích anh hùng cứu mỹ nhân của em.” Lạc Tòng Tâm: “Hỏi tiếp, thế sao phải dẫn nhau đến nhà chị làm gì?”
“Cậu ấy bị kích động quá, nói về nhà chỉ muốn chết đi cho rồi mà em thì mấy nay cũng có xích mích với người nhà nên em vẫn đang ở tạm nhà bạn nên không tiện lắm. Em chỉ quen mỗi chị là con gái thôi, đã thế còn là đồng nghiệp của bố cậu ấy nữa, biết gốc biết rễ rồi là ổn nhất…”
“Thì ra em còn suy tính lâu dài cơ đấy?”
“Đừng nói lời độc địa với em chứ.” Bách Dương nói: “Chị nghĩ cách gì đi.”
“Chị thì có biện pháp mẹ gì?”
“Chị không phải là người lớn à?”
“Em còn cao hơn chị đấy!”
“Nhưng em vẫn còn đang tuổi vị thành niên!”
“…”
Lạc Tòng Tâm nhíu mày, nhìn về phía Lý Tinh Tinh.
Dường như cô gái nhỏ đã bình tĩnh lại rồi, khuôn mặt trống rỗng ngơ ngác nhìn cốc giấy trên bàn, ánh mắt em mịt mờ không thấy tiêu điểm.
Lạc Tòng Tâm vô cùng quen thuộc với biểu cảm này, bởi rất nhiều năm trước, cô đã từng sống trong khuôn mặt như bây giờ của em.
Tuyệt vọng, mờ mịt tựa như bị cả thế giới phản bội, mọi vầng sáng đều biến mất khỏi ánh mắt, chỉ còn lại tiếng gọi của tử thần.
Lạc Tòng Tâm thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lý Tinh Tinh, cô vỗ nhẹ vào lưng người con gái, cảm nhận được căng thẳng trong em đã vơi đi.
Lạc Tòng Tâm: “Em không muốn về nhà?”
Lý Tinh Tinh gật đầu.
“Chị có thể cho em ở lại một đêm.”
“Thật… ạ?”
Lạc Tòng Tâm gật đầu: “Nhưng bắt buộc phải báo cho bố em biết.”
Sống lưng Lý Tinh Tinh lập tức thẳng cứng lên.
“Bố sẽ bắt em về… Em không muốn về nhà, em không muốn phải đến cái trường nội trú đó!”
“Chị có thể đảm bảo cho em rằng bố sẽ không bắt em về nhà nhưng em phải báo cho bố em biết.” Lạc Tòng Tâm nói: “Nếu không bây giờ chị sẽ tiễn em về.”
Một lúc sau Lý Tinh Tinh mới gật đầu.
“Này, chị định làm gì thế? Ông bác ngang ngược như vậy mà chị có thể trấn áp được cơ á?” Bách Dương hỏi.
“Chị không có cái bản lĩnh ấy” Lạc Tòng Tâm mở danh bạ: “Nhưng có thể nhờ cứu viện bên ngoài.”
Ngón tay cô ấn vào số điện thoại của Đinh Bộ Trực.
“Alo, Đinh tổng, tôi xảy ra chuyện rồi…”
“Em đang ở đâu?!!”
Lạc Tòng Tâm ngẩn người: “Ở nhà…”
Tút tút.
Đinh Bộ Trực cúp điện thoại.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Alo alo!!
Nhưng chỉ tích tắc sau, chuông cửa nhà cô đã vang lên, Lạc Tòng Tâm ra mở cửa thì thấy Đinh Bộ Trực đang đứng ở trước nhà, anh khoác áo vest đen, bên trong mặc sơ mi trắng cùng một chiếc nơ đen đính trước cổ áo. Đôi mắt màu ngọc lưu ly của anh như đang ẩn giấu một dòng suối sâu thẳm.
Đây chính là Đinh Bộ Trực trong bộ trang phục đi dự tiệc đang bắn khí chất ra khắp bốn phương.
Lạc Tòng Tâm ngất ngây kinh ngạc bởi nhan sắc của Đinh Bộ Trực, bất giác lùi về phía sau nửa bước.
Ánh mắt anh soi xét cả người cô một vòng thì bao lo lắng sợ hãi trong anh mới được tan đi, lúc này anh mới nhìn thấy Bách Dương và Lý Tinh Tinh, vừa nhìn thôi đã cau mày.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
*
Mười phút sau, Đinh Bộ Trực cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm rồi lại tiếp tục nhíu mày.
Lạc Tòng Tâm vội vàng vào bếp đun thêm nước sôi.
Đinh Bộ Trực uống một hớp, cố gắng nuốt xuống một cách cực kỳ miễn cưỡng, anh đặt ly cà phê xuống bàn rồi nhìn về phía ba người.
Lạc Tòng Tâm, Lý Tinh Tinh và Bách Dương giương mắt trông anh.
Đinh Bộ Trực càng nhíu mày chặt hơn rồi lôi di động ra gọi điện.
Cả ba người cùng nhau nín thở.
“Giám đốc Lý, tôi là Đinh Bộ Trực. Tôi gặp được con gái chú rồi, bây giờ con bé đang ở nhà Lạc Tòng Tâm, tâm trạng không ổn định cho lắm…” Đinh Bộ Trực đột nhiên để điện thoại cách xa tai mình, trong loa truyền ra kha khá tiếng gào thét nhưng không nghe rõ thành lời.
Lý Tinh Tinh giật mình, vội vã nắm tay áo Lạc Tòng Tâm.
Đinh Bộ Trực tắt điện thoại cực kỳ dứt khoát gọn gàng.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Bách Dương: “…”
Mấy giây sau, điện thoại đổ chuông lần nữa, Đinh Bộ Trực tiếp tục ấn nghe.
“Giám đốc Lý, chú cứ bình tĩnh, con gái chú đang rất an toàn nhưng con bé cần được một không gian yên tĩnh, với trạng thái của chú bây giờ thì tôi nghĩ đưa Lý Tinh Tinh về nhà sẽ không phải là một ý kiến tốt, đúng, Lạc Tòng Tâm sẽ ở bên con chú, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho chú sau.”
Nói xong, Đinh Bộ Trực ngừng lại mấy giây, ánh mắt anh hướng xuống dưới: “Không có gì.”
“Xong chưa?” Lạc Tòng Tâm hỏi.
Đinh Bộ Trực gật đầu, để cho Lý Tinh Tinh và Bách Dương được thở phào nhẹ nhõm.
“Bỏ nhà ra đi chỉ khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn thôi, tôi không đồng ý với việc làm này.” Đinh Bộ Trực nói.
Lạc Tòng Tâm: “Khụ!”
Đinh Bộ Trực ngừng lại: “Nhưng mà cũng nên có thời gian để cả hai bình tĩnh lại, có thế thì mới giải quyết được vấn đề.”
“Em yên tâm đi.” Lạc Tòng Tâm vỗ lưng Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh gật đầu, Bách Dương ngồi phịch xuống sofa.
“Đi thôi.” Đinh Bộ Trực đứng dậy.
“Đi, đi đâu?” Bách Dương vừa ngồi được một đặng đã phải đứng dậy.
“Đến nhà tôi.” Đinh Bộ Trực nói: “Cả ba người cùng đi.”
“Gì!!? Tại sao?!!” Lạc Tòng Tâm nói to.
Đinh Bộ Trực: “Cái nhà này đủ cho bốn người ngủ cơ à?”
Lạc Tòng Tâm: “Tại sao lại bốn người, không phải chỉ có tôi với Lý Tinh Tinh thôi sao?”
“Không được, em muốn ở đây bảo vệ Lý Tinh Tinh, nhỡ đâu bố cậu ấy đến đây thì làm sao!” Bách Dương hét lên.
Đinh Bộ Trực trừng mắt nhìn Bách Dương rồi quay sang Lạc Tòng Tâm: “Thằng bé không đi thì tôi cũng không đi.”
Lạc Tòng Tâm: “… Nếu không thì đến khách sạn được không?”
Đinh Bộ Trực: “Tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền phòng, hay em nguyện ý…”
“Ha ha.” Lạc Tòng Tâm cười ngốc: “Đinh tổng, nhà anh xa không?”
Đinh Bộ Trực chớp mắt: “Rất gần.”
*
“Đúng là rất gần thật.”
Lạc Tòng Tâm ngước cổ nhìn tòa nhà cao đến 52 tầng đầy sang trọng này. Dưới bóng trăng, tòa nhà rực sáng như phi thuyền đứng lặng trên bầu trời.
Nếu cô nhớ không nhầm thì khu nhà này có giá trên thị trường rơi vào khoảng 13 vạn nhân dân tệ.
Lạc Tòng Tâm không kìm được mà phải liếc nhìn anh.
Anh để sát mặt lên cửa, dẫn ba người đi vào đại sảnh tráng lệ, rồi bước đến thang máy riêng, anh vừa ấn tay xuống, thang máy đã chạy ngay lập tức, Lạc Tòng Tâm chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù bên tai.
Ước chừng chỉ mất có hơn mười giây, thang máy đã lên đến tầng cao nhất, một khung cửa sổ đã hiện ra trước mắt, làn gió thổi qua vén ra tấm rèm trắng phủ lên cửa rồi quét xuống sàn gỗ màu đỏ sậm. Ánh đèn trải dài đến ngoài cửa sổ, chảy dọc theo màn đêm tăm tối, tựa những tinh tú lấp lánh trên nền trời.
Đinh Bộ Trực xoay người, ánh mắt anh dịu dàng như nước.
Hai tai Lạc Tòng Tâm đã trở lại bình thường, có thể nghe ra được giọng nói Đinh Bộ Trực.
Anh nói: “Hoan nghênh.”
Trong một khắc ấy, Lạc Tòng Tâm có thể thấy được một khối vàng khổng lồ rơi xuống người anh.
[Đúng là người có tiền mà!]
Lý Tinh Tinh: “WOWWWW”
“Nhà này ổn đấy, cậu có thể ở được.” Bách Dương nghênh ngang đi vào phòng khách, đặt mông lên sofa rồi tấm tắc: “Sofa êm quá.”
“Cậu thích đúng chỗ lắm.” Đinh Bộ Trực lấy dép đưa cho Lạc Tòng Tâm và Lý Tinh Tinh đi vào, sau đó cũng vứt cho Bách Dương một đôi: “Tối nay cậu ngủ ở chỗ đấy.”
“Sao lại thế? Nhà anh to như thế này thì ít nhất cũng phải có hai phòng dành cho khách chứ?”
“Chỉ có một phòng.” Đinh Bộ Trực cởi áo vest rồi treo lên móc, sau đó cởi nốt cái nơ trên cổ xuống: “Lạc Tòng Tâm, tôi dẫn hai người đi xem phòng.”
“Hả? À.” Lạc Tòng Tâm và Lý Tinh Tinh ngơ ngác đi theo Đinh Bộ Trực.
“Bên trái phòng khách là phòng bếp, rẽ trái là sẽ đến phòng dành cho khách, ngay bên cạnh là thư phòng, cái phòng nằm trong cùng kia là phòng ngủ của tôi.” Đinh Bộ Trực đẩy cửa phòng đối diện thư phòng: “Đây là phòng cho khách.”
Lạc Tòng Tâm trợn tròn mắt.
Có một chiếc giường dài gần hai mét nằm giữa phòng, nhà vệ sinh và phòng tắm tách riêng nhau, mà quan trọng nhất là có một khung cửa kính to đùng phản chiếu ánh sáng của vạn nhà bên ngoài không gian.
Diện tích căn phòng này cũng bằng cả cái nhà trọ cô thuê rồi!
Trong tim Lạc Tòng Tâm đong đầy một bình nước