Lạc Tòng Tâm như đang bước vào một giấc mơ không thực.
Mọi thứ trước mắt bỗng hóa mờ ảo, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng tim đập không ngơi, tựa như lúc cô phải thi chạy tám trăm mét vậy, ấy chính là cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Dưới khán đàn mọi người ồn ã xôn xao, hò hét chói tai.
Đường Cam Du che mặt thét to: “NO! Người em yêu! Cõi lòng em tan nát, em muốn ra nước ngoài chữa lành tổn thương này! Hẹn gặp lại, tình yêu của em!” Cô ấy nói xong xách váy bỏ trốn ngay lập tức.
Đàm Trì mồm vẫn còn nhai bít tết: “Đường Cam Lan, cô em gái của anh diễn được phết—”
Đường Cam Lan che mặt: “Anh không quen con bé này!”
Đường Cam Triết đen mặt, khuôn mặt các tinh anh còn lại cũng thê thảm không nỡ nhìn, tất cả đều chìm trong hỗn loạn, vị MC xịn xò đã đứng lên đoạt lại cái mic, chủ trì nghi lễ cắt băng khánh thành.
Khách khứa trong phòng hò hét loạn cào cào mà kẻ đầu têu tên Đinh Bộ Trực thì đã dẫn Lạc Tòng Tâm rời sân khấu một cách vô cùng tự nhiên. Cô đi qua vườn hoa, bước qua thảm đỏ rồi ngồi lên xe.
Chiếc xe đen lặng im tiến vào màn đêm, bỏ lại gia tộc Đường thị ồn ào huyên náo ở sau lưng. Tài xế rất biết điều, ngay khi xe vừa chạy thì cửa ngăn cách hai hàng ghế đã được dựng lên. Chiếc xe yên ắng, còn ngoài cửa sổ là cảnh đêm vô tận. Bóng tối tĩnh lặng giúp Lạc Tòng Tâm cảm thấy an toàn, hơi thở dần ổn định, nhịp tim cũng trở về trạng thái bình thường.
Cô đánh mắt nhìn sang người bên cạnh. Đinh Bộ Trực ngồi thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, mặt anh vô cảm nhưng tay anh vẫn đang nắm chặt tay Lạc Tòng Tâm không chịu buông ra. Cô thấy quai hàm anh giật giật như kiểu anh đang nghiến chặt răng hàm. Cô cảm thấy tình cảnh này có gì đó sai sai. Phản ứng đầu tiên của cô chính là rút tay về cho bằng được. Song, tay cô vừa động đã bị Đinh Bộ Trực siết chặt lại.
“Em…” Đinh Bộ Trực nói: “Em ngạc nhiên đúng không?”
Còn hơn cả tai nạn ngoài bất ngờ đấy, tôi sợ sắp chết đến nơi rồi anh có biết không!
Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, mới vừa rồi… Là nội dung phải làm lúc tăng ca đúng không?”
Đinh Bộ Trực nghiêng đầu, đôi mắt anh lạnh như hổ phách, ánh mắt mênh mang như dòng nước. Cô nuốt nước bọt: “Tôi, tôi thấy cô Đường Cam Du là người thấu tình đạt lý, nếu như anh muốn từ chối cô ấy, thì cũng không cần tìm tôi làm bia đỡ đạn như vậy, rất phiền…”
Lạc Tòng Tâm nói xong câu này đã dùng hết dũng khí trong mình, cô nhanh chóng ngồi dịch ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu giả chết – nếu như không phải vì Đinh Bộ Trực cứ nắm chặt tay cô không buông thì cô chỉ muốn nhảy ra khỏi xe ngay lập tức.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng Đinh Bộ Trực khe khẽ thở dài.
“Em chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Anh nói.
Lạc Tòng Tâm: “Ồ?”
“Vì em cứng như gỗ.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Anh ta đang mắng mình đấy à?
“Đường Cam Du không thích anh.” Đinh Bộ Trực nói tiếp: “Anh chỉ coi cô ấy là em gái.”
Lạc Tòng Tâm: “Không phải cô ấy là cô của anh sao?”
Đinh Bộ Trực bóp chặt tay Lạc Tòng Tâm. Cô đừng nên lên tiếng nữa thưa cô.
“Em không phải bia đỡ đạn.” Đinh Bộ Trực thả lỏng tay. Lạc Tòng Tay vội vàng giấu tay ra sau lưng, âm thầm thở ra một tiếng. Má ơi cuối cùng cũng buông tay rồi, ngón tay của tui bị bóp đến tê dại – hự!
Đinh Bộ Trực tự dưng dính sát vào người cô, hai tay anh ôm trọn mặt Lạc Tòng Tâm, hung tợn mà nói: “Em không trốn được đâu.”
Lạc Tòng Tâm: “Hả!!”
“Đời đời kiếp kiếp em đừng có mà nghĩ đến việc chạy trốn.”
Lạc Tòng Tâm cảm thấy lời tỏ tình của Đinh Bộ Trực cực kỳ khó chịu. Người bình thường sẽ vo mặt nhà gái như vo gạo để thổ lộ tâm tình à? Người bình thường sẽ dùng cụm từ giả tạo “Đời đời kiếp kiếp” để tỏ tình sao? Người bình thường sẽ nói mấy lời thoại rung cảm đến kinh thiên động địa xong một giây sau đã nói cho cô biết cô phải tự lên máy bay về Xuân Thành ư?
Thậm chí một tháng sau, tất cả những gì Đinh Bộ Trực nói với cô đều chỉ là “Xem qua bản kế hoạch này cho tôi”, “Sửa lại tài liệu này”, “Đi làm muộn, trừ 50 tệ.” – Đấy phong cách này đấy!
Người yêu đời đời kiếp kiếp cái chó gì, anh ta là chủ nợ đời đời kiếp kiếp của mị thì có!
Lạc Tòng Tâm không có bất cứ cảm xúc yêu đương ngọt ngào nào, cũng không ngửi được mùi vị của tình yêu, cô thấy mình được đến Kế Kinh tham dự một buổi họp mặt thường niên đầy màu sắc xong chọc phải dây thần kinh hề hước của lãnh đạo nên từ đó về sau phải trải qua cuộc sống bị lãnh đạo chèn ép mỗi ngày.
Thậm chí Lạc Tòng Tâm còn thấy – sợ. Chỉ cần nghĩ đến Đinh Bộ Trực thì tim cô sẽ run lên, không phải run vì hạnh phúc đâu, cũng chẳng phải say đắm, thậm chí còn không có bất cứ tình cảm gì, mà đây là sự sợ hãi từ sâu trong tâm hồn.
Lạc Tòng Tâm không biết tại sao mình lại có cảm giác này, trước kia, mỗi khi nhìn thấy Đinh Bộ Trực thì cô đã ngại rồi nhưng đấy vẫn nằm trong phạm vi giao tiếp của con người, còn bây giờ Đinh Bộ Trực như được thăng cấp thành ông trời của cô luôn, một ánh nhìn của anh cũng đủ để giết cô trong gang tấc.
Từng ngày từng ngày trôi đi, cảm giác này ngày càng mãnh liệt hơn. Đinh Bộ Trực đến Kế Kinh một tháng, Lạc Tòng Tâm ở nhà cũng hoảng hốt một tháng trời. Khi biết được Đinh Bộ Trực đã đặt vé máy bay quay về Xuân Thành, Lạc Tòng Tâm cảm thấy cuối cùng con dao cheo leo đỉnh đầu mình cũng được rớt xuống rồi.
Duỗi cổ là một dao, rụt cổ là một dao, giết người cũng chỉ cần gật đầu, thế thì chém đầu để lại một vết sẹo to đùng là cùng. Lạc Tòng Tâm nhẩm đếm ngược từng ngày, mỗi ngày qua đi đều quyết tâm hơn, cô quyết định chờ Đinh Bộ Trực quay về sẽ ngửa bài với anh – cô và anh không hợp nhau, mời anh tơ tưởng đến những giai nhân khác.
Đếm ngược đến ngày thứ hai, dũng khí trong người Lạc Tòng Tâm đạt được 90%, cô quyết định sau khi tan làm sẽ đi ra chỗ đồng hồ Bạch Vân bên sông Xuân Thủy vái một cái, cố gắng để dũng khí trong người đạt đến 100%. Với kế hoạch này, cô tràn đầy tự tin bước ra cửa, vừa đi xuống tầng, mắt lướt qua một chiếc xe đạp.
“Lạc Tòng Tâm.” Có người gọi tên cô.
Lạc Tòng Tâm giật bắn mình, từ từ quay đầu lại. Đinh Bộ Trực đứng dưới tán cây, hai tay anh nhét túi áo cashmere, vali dựng đứng bên chân anh, nhánh cây nhạt màu vươn mình đâm vào nền trời xanh thẳm, hơi thở lạnh lẽo khiến mắt anh đỏ hoe. Anh lặng lẽ đứng yên ở nơi ấy, tựa như một bức họa được người ta điêu khắc tỉ mẩn.
Chợt, anh mỉm cười, hóa thành một bức họa sống. Anh bước nhanh tới bên cô, vạt áo anh khua theo làn gió, như gần như xa, chưa gì anh đã đứng trước mặt Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm: “Hợ!”
Nụ cười trên môi Đinh Bộ Trực rực rỡ hơn, anh chợt kéo Lạc Tòng Tâm vào lòng mình ôm thật chặt, chống cằm lên vai cô.
“Anh về rồi.”
Đầu Lạc Tòng Tâm như bị cằm anh đâm thủng, dũng cảm tích đầy trong một tháng bỗng cạn sạch, đã thế còn bị giọng nói anh mê hoặc nhưng càng nghe thì càng thấy giống tiếng rắm.
8 giờ 45 phút sáng, Lữ Quang Minh ngồi trước bàn làm việc, ngâm mình trong bát mì gói yêu thích, đặt báo thức ba phút, sau đó thản nhiên lướt di động. Giám đốc Lý cầm bình tưới nhỏ lên phun cho cây, chị La thì nhìn chằm chằm vào gương để trang điểm.
Ánh nắng vàng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào phòng trong veo làm sao. Một buổi sáng tĩnh lặng mà tràn ngập sức sớm, một ngày mới tốt đẹp đang bắt đầu. Chuông báo thức reo lên, Lữ Quang Minh đang húp nốt nước mì thì nghe thấy hai tiếng chấm công ngoài cửa.
[Nhận dạng vân tay thành công]
[Nhận dạng vân tay thành công]
Lữ Quang Minh: “Chào chị Lạc – phụt!”
Lý Thái Bình phun nước ra xa ba mét, chị La đang đánh phấn thì lỡ quẹt luôn vào bờ môi vừa tô son xong. Đinh tổng đẹp trai tài năng xuất chúng của mọi người đã trở về, một tay kéo vali, một tay thì kéo Lạc Tòng Tâm.
“Chào mọi người.” Đinh Bộ Trực nói.
Ba người trong phòng làm việc: “…Chào…”
Lạc Tòng Tâm cúi đầu, đi về phía bàn của mình mà như con cua, tay còn bị Đinh Bộ Trực nắm chặt, giãy giụa cách nào cũng không thoát được, chỉ có thể kéo qua kéo lại bên bàn làm việc – lúc này Lữ Quang Minh như đang thấy được một chú rùa bị lật mai, bốn chân vùng vẫy loạn cào cào trong bất lực.
Có lẽ vì ánh mắt ba người sợ hãi quá nên cuối cùng Đinh Bộ Trực cũng buông tay Lạc Tòng Tâm. Cô chạy cái vèo về vị trí của mình.
“Mười phút sau họp.” Đinh Bộ Trực đi thẳng về phòng làm việc.
Ba người còn lại vội vội vàng vàng vây quanh Lạc Tòng Tâm.
Chị La: “Tiểu Lạc, sao em lại đi làm với Đinh tổng thế?”
Lý Thái Bình: “Sao Đinh tổng lại nắm tay cháu?”
Lữ Quang Minh: “Chị Lạc, đừng bảo chị đang muốn trốn làm xong gặp phải Đinh tổng nên bị bắt quay về nhé.”
Lạc Tòng Tâm uể oải nằm ra bàn: “… Cũng không khác lắm đâu.”
Chính xác là muốn chạy trốn nhưng bị bắt rồi.
Ba người bày tỏ sự cảm thông.
Lý Thái Bình: “Chú có tin tức nội bộ, Đinh tổng đã từ chối lời cầu hôn của Đường Cam Du trong buổi họp hằng năm của nhà họ Đường, đã thế còn dẫn theo một cô gái khác bước lên sân khấu rồi giới thiệu đây là người mình.”
Chị La: “Họp hằng năm? Không phải đã xảy ra từ tháng trước rồi à? Sao bây giờ mới truyền đến tai?”
Lý Thái Bình: “Buổi họp hằng năm của nhà họ Đường là cuộc họp của các tầng lớp tinh anh trong xã hội. Nội dung và các hạng mục của cuộc họp đều được bảo mật, nói chung là mất thời gian bảo mật.”
Lữ Quang Minh: “Vậy giờ thì qua thời kỳ giữ bí mật rồi phải không ạ?”
Lý Thái Bình: “Chắc vậy, nghe nói mấy ngày trước hội đồng quản trị tập đoàn Đường thị vừa mới xử lý một người điều hành cấp cao xong nên có lẽ giờ cát bụi lắng xuống hết rồi.”
Chị La: “Bạn gái Đinh tổng là ai vậy nhỉ?”
Lý Thái Bình: “Không biết nữa, nhiều tin đồn quá mà không cái nào chính xác cả. Nghe nói xinh lắm, tôi đoán chắc là một tiểu minh tinh nào đó thôi.”
Lữ Quang Minh: “Có hình không chú?”
Lý Thái Bình lắc đầu.
“Tiểu Lạc, không phải một tháng trước em đi công tác ở Kế Kinh sao? Thế mà không nghe ngóng được tin gì à?” Chị La hỏi.
Lạc Tòng Tâm gục xuống bàn giả chết.
“Level của Tiểu Lạc thì không vào được đâu.” Lý Thái Bình nói.
“Cháu thật sự muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể đánh bại được Ngọc Diện Diêm Vương thế này.” Lữ Quang Minh nói.
“Chuẩn bị họp.” Đinh Bộ Trực ôm laptop đi ra. Ba người vội vã đi đến ngồi yên trên ghế, chỉ có Lạc Tòng Tâm bước đi với vẻ bất cần đời.
Đinh Bộ Trực: “Hôm nay tương đối đơn giản, tôi sẽ truyền đạt qua cho mọi người về các tài liệu của trụ sở chính. Đầu tiên, tổng công ty đã có bản kế hoạch kinh doanh trong năm nay, cụ thể thì mọi người có thể kiểm tra tài liệu để biết thêm chi tiết.”
Lý Thái Bình, Lữ