Lạc Tòng Tâm rúc người ở ghế phụ, không dám thở mạnh. Đinh Bộ Trực nắm chặt vô lăng, ngón tay còn gõ gõ xuống tay lái.
Xe đỗ ở bãi xe ngoài trời trong trung tâm thành phố, xe đến xe đi vô cùng nhộn nhịp, chỉ có không khí trong xe của anh mới bị ngừng lại thôi.
Một lúc lâu sau, anh mới cất lời.
“Lần thứ 107.”
Lạc Tòng Tâm: “Dạ?”
“Đây là buổi xem mắt thứ 107 của em, cũng là lần cuối cùng!”
“…”
Lạc Tòng Tâm liếc trộm anh thì thấy mặt anh sưng sỉa, hàm răng nghiến chặt, mặt long song sọc. Chắc chắn đây là vẻ mặt giận điên người rồi nhưng cô lại chẳng thấy sợ, đã vậy còn thấy anh có gì đó – đáng yêu quá đi mất.
“Em cũng bị lừa mà~” Lạc Tòng Tâm nghĩ ngợi rồi chợt hỏi: “Sao anh biết chuyện bố em với con trai ông ấy?”
“Anh bịa đấy.”
“Hả?”
“Vợ hiện tại của ông ta lăng nhăng thật nhưng thằng bé có phải con ruột hay không thì anh chịu.”
“…”
“Dẫu sao thì ông ta cũng buộc phải trả giá đắt vì lựa chọn của mình.”
“…”
Tâm trí cô bỗng xẹt qua một câu nói: “Giết giặc phải đánh vào lương tâm.”
Quả nhiên là Ngọc Diện Diêm Vương.
Đinh Bộ Trực nhếch mép: “Quá khen.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Em đã nói gì đâu!
Anh nổ máy, bánh xe bon bon hòa vào dòng xe cộ tấp nập, tiết trời hôm nay thật đẹp, khung trời trong xanh, đôi lúc vài gợn mây đến găm chơi như cục tẩy trắng xóa tan mịt mù. Từng vạt nắng rọi xuống vắt vẻo trên ngọn cây khiến từng phiến lá bừng sáng như thứ ngọc quý được cất giấu.
Lạc Tòng Tâm cứ nhìn mãi, nhìn mãi trái tim hơn hai mươi tuổi đang cheo leo giữa khung trời như khinh khí cầu bị gió thổi mắc vào nhành cây, xoay mòng mòng ở không trung rồi nhẹ nhàng đáp vào vòng tay Đinh Bộ Trực.
Xót xa, khổ sở lại ồ ạt kéo đến mãnh liệt hơn, đau đớn hơn cả hồi trước. Bây giờ cô mới hiểu ấy là cảm giác như thế nào.
Càng thích lại càng sợ.
Sợ rằng có một ngày, anh…
Anh…
Cô nhắm mắt, tựa trán lên cửa kính xe lạnh lẽo.
“Đinh tổng, em muốn về nhà, về nhà mẹ em.”
“Đinh tổng, một mình em về là được rồi, anh không cần chở em đâu.” Lạc Tòng Tâm đứng trước cửa chung cư, khuyên ngăn hết nước hết cái “người bạn trai” trước mặt.
Một tay anh cầm hai hộp sữa chua, tay còn lại cầm giỏ hoa quả, cả người toát ra bốn chữ: “Đây là mệnh lệnh.”
“Đồ nặng lắm, để anh cầm lên cho.”
“Tự em ôm được.”
“Anh bỏ tiền mua.”
“Em trả anh hết đấy!”
“Đi nào.”
“Đừng mà!”
Cô nắm chặt vạt áo anh nhưng lại bị anh lôi xềnh xệch. Đây là khu nhà dành cho giáo viên, đương lúc mới tan làm, các vị giáo sư đại học tay xách nách mang đầy ắp thức ăn đi ngang qua đây đều bị hấp dẫn bởi khung cảnh lạ lùng của hai người.
“Nhìn đôi trẻ này buồn cười thế.”
“Giới trẻ ngày nay tán tỉnh nhau mới mẻ ghê.”
“Ớ con gái nhà ông Tô đây mà?”
“Ai chà, đã có bạn trai rồi.”
“Ha ha ha ha, con bé xấu hổ rồi.”
Lạc Tòng Tâm không còn lỗ mà chui vào, cô có thể tự tưởng tượng ra được, chỉ ba ngày nữa, nhóm giáo sư nổi tiếng mồm mép tép nhảy này sẽ bịa ra ti tỉ tin đồn về cô và Đinh Bộ Trực rồi lan hết cho toàn trường cùng nghe.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, ba Tô của em làm giáo sư ở đây, anh anh anh anh mau đi đi.”
“Lần trước gặp mặt vội quá, đúng lúc hôm nay có dịp được trò chuyện với bác nhiều hơn.”
“Đừng mà, em, em còn chưa…”
Chưa nói cho ba mẹ biết chuyện bọn mình mà.
“Chị? Chị làm gì đấy?”
Lạc Tòng Tâm giật thót mình, vội quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Tín đeo cặp sách, mặt mày sửng sốt hai mắt tròn xoe.
“Không làm gì cả!” Cô giấu hai tay ra sau lưng, cười chữa cháy.
Tô Nhược Tín nhíu mày nhìn Đinh Bộ Trực.
“Tiểu Nhược, anh và chị em về nhà ăn cơm.” Đinh Bộ Trực mở lời trước.
Lạc Tòng Tâm trợn mắt, anh thì nhướng mi, Tô Nhược Tín càng nhíu mày sâu hơn, hồi lâu cậu mới gật đầu đồng ý.
“Lên nhà đi ạ.”
Lạc Tòng Tâm đã không về nhà gần một năm rồi, lần cuối cùng về là tết âm năm ngoái. Căn nhà không thay đổi mấy, sàn gạch lát đẹp không tì vết, báo giấy và đĩa trái cây được sắp xếp gọn gàng, chỉ có đàn piano của Tô Nhược Tín đã to gấp ba lần cái cũ.
“Ba mẹ đi siêu thị rồi.” Tô Nhược Tín thả cặp xuống: “Cốc dùng một lần để trong tủ, chị Lạc, chị còn nhớ ấm với trà để đâu không đấy?”
“Nhớ…” Lạc Tòng Tâm chạy vào bếp, rót cho Đinh Bộ Trực một tách trà xanh, rót cho mình một ly nước lọc nhưng vừa đưa lên miệng thì Tô Nhược Tín đã đi tới giựt ra đổ nước của cô vào cốc thủy tinh rồi nhét lại vào tay cô.
“Về nhà rồi còn uống cốc dùng một lần để người ta cười vào mặt cho.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Cô ngó sang Đinh Bộ Trực thì thấy mắt anh đang híp lại. Tô Nhược Tín ngồi trước piano, mở nắp đàn, lịch sự hỏi.
“Em tập đàn có làm phiền hai người không?”
Đinh Bộ Trực: “Không sao.”
Cậu gật đầu, khởi động ngón tay rồi nhấn xuống phím đàn. Tiếng dương cầm dịu dàng như nước vang lên, Lạc Tòng Tâm không biết chơi piano cũng không biết bài hát tên gì, càng không hiểu kỹ thuật đánh đàn như thế nào, chỉ thấy rằng đây là khúc đàn đã được đánh đi đánh lại một trăm lần khiến tim cô quặn thắt.
Tô Nhược Tín ngồi bên cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài phiêu du trên phím đàn, nắng chiều tà hôn lên người cậu như đang nạm kim cương.
Chợt, Lạc Tòng Tâm thấy lòng mình hốt hoảng. Trong ký ức của cô, Tô Nhược Tín bắt đầu luyện đàn từ năm bốn tuổi, dáng người nhỏ nhắn ngồi trước piano, cậu cắn môi, ngón tay bé xíu gõ xuống phím đàn, cứ lặp hoài một khúc nhạc đơn điệu.
Lúc đó cô thấy thằng nhóc thật ồn ào ngốc nghếch chết đi được. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu bé bốn tuổi ấy đã trở thành hoàng tử dương cầm, trở thành nam thần vạn người mê của trường Trung học 20.
Bỗng dưng thứ cảm giác mừng rỡ như “con mình đã trưởng thành” trào dâng trong lòng Lạc Tòng Tâm
Bản nhạc kết thúc, Tô Nhược Tín quay đầu nhìn hai người.
Lạc Tòng Tâm vỗ tay: “Hay quá!”
Tô Nhược Tín bật cười: “Đinh tổng thấy thế nào?”
“Rất hay.”
“Đây là tác phẩm của một nghệ sĩ dương cầm người Anh tên Friedman. Ông sống cả một đời long đong vất vả, chỉ có đúng một khúc nhạc được lưu truyền đến tận bây giờ.” Tô Nhược Tín tiếp tục đánh đàn, giọng nói trời ban của chàng thiếu niên hòa vào tiếng đàn êm ái: “Vợ ông ấy mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể nằm liệt giường, ông bất ly bất khí (*) chăm sóc vợ mười năm, nhưng cuối cùng vợ ông vẫn bị căn bệnh ấy cướp đi sinh mệnh.”
(*) Bất ly bất khí là một trong hai câu khắc trên chiếc khóa vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng mang ý nghĩa vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không buông tay.
Sau khi vợ qua đời, ông đau đớn khôn nguôi, sáng tác ra ca khúc này trong một năm trời, sau khi hoàn thành bài hát được một ngày, ông cũng nắm mắt xuôi tay. Người ta bảo thi thể ông nằm trên piano, khi nắng sớm tỏa xuống gương mặt thì ông đã mỉm cười. Vì vậy bài hát được đặt tên là – Mỉm cười trong ánh ban mai.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Tại sao cùng một bài hát mà tui lại nghe ra mùi sát khí thế này.”
“Bài này còn một phiên bản khác cơ. Friedman đã lấy cảm hứng từ cái chết của vợ mình, tẩm ngẩm tầm ngầm mà viết nên ca khúc truyền đời này, từ ấy về sau ông được sống trong nhung lụa, thậm chí vào ngày giỗ của vợ, ông còn vung tiền làm tiệc ngay trong nhà. Em trai vợ không thể chấp nhận được hành động đó của Friedman nên sáng hôm sau đã hạ độc ông bằng một liều thuốc cực mạnh. Lúc đó, người trúng độc sẽ mỉm cười và chết ngay khi hừng đông vừa rạng. Chính vì thế mà loại thuốc độc đó có tên là Mỉm cười trong ánh ban mai.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Cái quái gì thế?!
Ngón tay Tô Nhược Tín nhảy múa trên phím đàn tấu nên một khúc nhạc dài.
“Đinh tổng, anh thích phiên bản nào hơn?”
Lúc này mà Lạc Tòng Tâm còn không nghe ra được ý tứ của Tô Nhược Tín thì uổng công vật vã ngoài xã hội mấy năm trời của cô quá.
Tiểu Nhược định làm gì, một mình đấu với Ngọc Diện Diêm Vương à?!
Lạc Tòng Tâm: “Tiểu Nhược, em em em em…”
“Anh cũng từng nghe một phiên bản.” Đinh