Hai người đi tới đường Thái Hà, nơi mà bài báo nói tới, thực ra không khó tìm. Đi tới cuối đường, rẽ trái là sẽ tới một bãi đất trống rất rộng, giữa mênh mông cỏ dại là một tòa nhà đang thi công dở dang, vải bạt đã rách nát, tường phủ rêu xanh, nhìn qua cũng biết là người ta phải bỏ hoang nó gần thế kỷ rồi. Chỉ có một lối đi rất nhỏ không bị cỏ lấp, dẫn vào tới trước cửa tòa nhà đó, ở đây người ta chăng rất nhiều biển cấm, tất cả đều có ghi dòng chữ:
"Khu vực nguy hiểm, cấm vào".
Quân không để ý tới biển cấm, hắn băng qua lùm cỏ đã được phát quang để phục vụ điều tra, nhìn những vũng máu khô đen lại dưới nền đất, có thể tưởng tượng ra hiện trường trước khi được dọn dẹp như thế nào. Chỗ này một đống thịt, chỗ kia vài khúc xương, có chỗ thì lẫn lộn những máu và nội tạng linh tinh, cây cỏ cũng bị quần xéo tới nghiêng ngả. Máu không được rửa sạch trên nền đất, ngoài những mảnh xác thịt vung vãi đã được thu dọn, thỉnh thoảng trong những lùm cỏ lại bay lên một đám ruồi xanh, chắc là trong đó có miếng thịt vụn rơi lại.
Mùi máu thịt phân hủy bốc lên gây mũi, đứng từ ngoài đường lớn cũng có thể ngửi thoang thoảng cái mùi kinh người này, thiết nghĩ trên đời chẳng còn cái gì ghê tởm hơn cảnh người ăn thịt người như vậy. Quân quan sát một lát, hắn nhìn vào trong tòa nhà, nếu đi sâu thêm vài mét sẽ hoàn toàn không thấy gì, dù bên ngoài trời đang có nắng, nhưng vì vải bạt rủ xuống che lấp phần lớn cửa sổ của tòa nhà, nên bên trong lúc nào cũng tối tăm như thế.
Gruuuuu
Có tiếng gì vừa phát ra từ sâu trong bóng tối trước mặt. Cường cảnh giác, không phải là cậu sợ, chỉ là không khí ở đây rất khả nghi, có thể kẻ giết người điên loạn kia vẫn chưa rời khỏi đây. Hắn vừa có thể cắn chết người, vừa đứng trong hàng ngũ Âm dương sư, so với Quân còn phải đề phòng hơn gấp bội. Chưa nói tới, hắn còn bị điên nữa, không thể đoán biết mục đích cũng như động cơ của hắn là gì.
Gruuuuu
Tiếng gừ rất rõ ràng, giống như tiếng động cơ phân khối lớn nẹt bô, Cường bất giác nuốt nước miếng, nhưng nuốt không trôi, thứ mùi pha giữa xác chết thối rữa và ẩm mốc ở đây khiến cậu nghẹn họng. Quân lại bình thản hơn, hắn nhìn trên dưới như muốn tìm cái gì đó, nếu là tìm Chó điên, tốt nhất hắn lên lao luôn vào trong tòa nhà mà tìm.
- Mày đi vào địa phận của tao rồi đấy.
Đột nhiên có tiếng nói, đồng thời trước mắt Cường xuất hiện một người, theo như Quân từng miêu tả, hắn trẻ nhất trong số các Âm dương sư. Kia thực chất chỉ là một đứa nhóc, tuổi tầm 14, 15. Quần áo rách rưới, người lấm lem bụi bẩn, mặt mũi tuy nhìn xa không rõ, nhưng riêng hai con mắt lúc nào cũng sáng rực lên.
Cường liếc sang Quân bên cạnh, muốn hỏi đây là Chó điên, lại thấy mặt hắn hình như đã biến sắc, có cái gì giống như mất tự tin toát ra từ phía hắn. Nghe thằng bé nói vậy, Quân hỏi lại:
- Địa phận của mày tính từ đâu vậy?
Thằng bé kia chỉ tay ra sau hai người, mặt không cảm xúc đáp:
- Cây cột điện kia.
Từ chỗ cả hai đang đứng tới cây cột điện, khoảng cách là hai trăm mét, không xa lắm, nhưng phải băng qua một lùm cỏ rậm rạp. Cường rõ ràng thấy Quân nhìn đi nhìn lại mấy lần, hình như hắn đang tính toán khoảng cách, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
- Vậy để tao quay lại đó - Quân cười cười, chân bồn chồn như sắp bỏ chạy.
Cường nhìn hắn, rồi lại nhìn thằng bé kia, còn chưa hiểu vì sao hắn thay đổi thái độ như vậy, đột nhiên cậu chết lặng. Từ phía sau thằng bé lù lù xuất hiện một bóng đen, thứ đó cao tầm hơn một mét, lông lá đầy người, nhìn qua là biết không phải thứ hiền lành gì. Mặt thấy nó càng tiến ra ngoài ánh sáng, Cường càng thấy khó thở, kia là một con chó chiến cỡ bự.
Nếu ai biết một chút về chó, có thể ví như sau, nó cao như giống Great Dane, thân hình lực lưỡng như Doberman, lông vừa dài vừa dày như sói Bắc Cực, mỗi bước di chuyển móng vuốt lại cào dưới nền đất lên một đám khói bụi, cách xa hàng trăm mét vẫn cảm giác được sự hung tợn toát ra từ bước chân nó. Khuôn mặt nó lại khiến người ta ớn lạnh, mõm cạu lại thành những nếp gấp lớn để lộ ra hai hàm răng sắc nhọn như bẫy gấu, hai con mắt đỏ quạch, lông cổ dựng đứng lên thể hiện sự thiếu thận thiện đối với hai người mới đến.
Nói chung, con chó kia to như con bê, vì nó to nên nhìn nó rất đáng sợ. Cổ họng nó còn phát ra tiếng gruuuu như tiếng động cơ xe máy, toàn thân rung lên nhè nhẹ, tinh mắt sẽ thấy xung quanh nó bốc ra một làn khói mỏng, giống như nguy hiểm đã biến thành vật chất bao lấy toàn thân nó. Giữa thằng bé và con thú khổng lồ kia có một mối liên hệ vô hình, có thể nhìn ra là ánh mắt của cả hai đều âm hiểm giống nhau, đôi mắt đó vốn dĩ không thuộc về nhân gian, so với dã thú còn đáng sợ hơn một bậc.
Giống như trong truyền thuyết về tà thú của Mật Tông, có một giống quỷ không thể thuần phục, chúng lần trốn trong những nơi thâm sâu nhất của quỷ ngục. Đừng nói thú vật không có linh hồn, chúng là loài hạ đẳng, vốn dĩ lúc còn sống đã chịu nhiều uất ức, nên khi chết đi âm khí khó mà tiêu tán, không có suy nghĩ, không có hình dạng, tồn tại chỉ để giết chóc. Đó là Quỷ Súc.
Nhưng đây không phải Quỷ Súc, có thể gọi nó là Chó Đen, vì vẫn có người thuần phục được nó, chỉ là nó hung dữ quá nên khiến Cường liên tưởng tới truyền thuyết ấy thôi. Nói gì thì nói, khí thế của hai kẻ đó quả thực áp đảo, Cường liếc sang Quân, kinh ngạc khi không thấy hắn đâu nữa, ngoái lại phía sau, hắn đã bỏ chạy hơn mười bước.
- Đuổi theo!
Nghe tiếng thằng bé, Cường vội quay lại, thiên địa ơi, chỉ một cái nhún chân, Chó Đen đã bật lên cao quá đầu người, trong tích tắc liền tiếp đất ở khoảng cách hơn mười mét. Nó lao tới như vũ bão, từ những tiếng gruuu trong cổ họng, Cường nghe thấy nó gầm lên, chỉ nhìn thôi đã thầy kinh người rồi.
Bỏ chạy sao, không kịp, một bước của nó bằng cả chục bước của cậu, chưa kể cậu đang bị thương như vậy, có dốc toàn lực chạy cũng không thoát được. Mà đứng lại đánh nhau với nó sao, đó mới gọi là đại ngu, tốc độ của Chó Đen so với quỷ đói nhanh gấp vài chục lần, còn so với Bé Bự thì ít cũng nhanh hơn chục lần. Tốc độ kết ấn của cậu còn kém cả quỷ đói, cậu mới cho tay lên thôi chắc mạng đã vong luôn rồi.
Tay, Cường nhìn xuống tay mình, cái vali của Quân vẫn nằm trong tay cậu. Cường nhìn Chó Đen đang xông tới, nuốt tạm một ngụm nước miếng đắng ngắt, thử liều xem đây có phải Quỷ Súc không. Nghĩ là làm, trước tiên là bỏ chạy đã, kéo dài được khoảng cách bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Quân chạy trước cậu, giờ thì hắn cách cột điện một trăm mét.
Vút!
Bốp!
Quân lập tức ngã sấp xuống. Vừa rồi là Cường tính toán ném cái vali về phía hắn, may mắn làm sao lại trúng ngay đầu tên đó, hắn bị trúng đòn bất ngờ, tất nhiên là sẽ bị không thể phòng bị. Chớp thời cơ, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Cường cắn chặt môi lao về phía trước, cậu còn không có thời gian để nhìn lại, toàn thân như bị đốt cháy, so với đánh nhau còn căng thẳng hơn nhiều.
Đây chính là bị chó đuổi. Ai từng bị chó đuổi sẽ biết cảm giác gan teo nhỏ lại nhanh tới thế nào, bao nhiêu can đảm đều theo bước chân rơi vãi hết, nếu thoát được thì đó là ý trời, không thoát thì đành chấp nhận là số quá đen. Trong cuộc đua may rủi này, ai nhanh chân hơn người ấy sống. Hiện tại thì Quân đã bị tụt lại, Cường dẫn đầu đoàn đua, đích tới đã gần ngay trước mắt.
Sạt sạt sạt!!!
Tiếng chân rê đi trên nền xi măng, bụi theo bước đà của Cường bay trắng một khoảng đất. Đến nơi rồi, cột điện đây rồi, thiên địa ơi, có phải chạy tiếp không? Cường lập tức đổ gục xuống nền đất, bỏ lại tiếng gầm rống của Chó Đen sau lưng, cậu nghe thấy tiếng thở mình cũng gần bằng tiếng nó rồi. Hồng hộc. Nheo mắt nhìn lại, qua làn khói bụi tan đi, Cường thấy được một cảnh xưa nay hiếm.
Kia không chỉ là một con Chó Đen, có tới ba con Chó Đen đang lần lượt xông tới, Quân vẫn chưa thể đứng dậy, hắn đang làm gì trong lùm cỏ vậy? Cường nghĩ mà thót tim, kia chắc chắn không phải Quỷ Súc, cậu đã ném cái vali đi và chạy hẳn về hướng khác, con Chó Đen đầu tiên đã đuổi theo cái vali mà quên luôn cậu. Chó thì muôn đời là chó, chúng có thói quen đuổi theo cái gì nhỏ hơn, vì biết là thứ đó ít nguy hiểm hơn.
Chó Đen đầu tiên xồ đến chỗ Quân, tưởng như tên đó chịu chết rồi, nhưng không, Cường kinh ngạc thấy hắn từ trong lùm cỏ bật lên, tư thế chồng cây chuối, lấy hai tay làm điểm tựa. Chó Đen thứ hai dàn xếp lao vào tớp lấy người hắn, hàm của nó vừa vặn ngoạm đứt được phần giữa tên kia. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn nữa, vừa tung người lên xong lập tức thu hai chân lại, cuộn mình lăn một vòng tiếp đất, an toàn thoát chết. Chó Đen thứ ba không