Bất an trong lòng thôi thúc Cường quay lại phòng bệnh của cháu gái. Chắc chắn có thứ gì đó vừa xuất hiện, thính giác và thị giác cùng lúc trở lên mơ hồ, một khắc đó quá khứ giống như tia chớp lóe lên trong đầu Cường. Đêm hôm đó đang tái hiện.
Cường xoay người lao lên cầu thang, đột nhiên cậu cảm thấy căng thẳng vô cùng, tại sao cậu không ngửi thấy mùi của quỷ? Có phải là vì đây là bệnh viện nhi, thứ đó được nuôi bằng trẻ con nên mùi của nó lẫn với bọn trẻ ở đây. Còn nữa, nó bò đi đâu vậy, nó di chuyển quá nhanh, mới đó đã không thấy đâu rồi. Ngàn vạn lần đừng lên tầng bốn!
Những tiếng lách cách liên tiếp vừa rồi, giống như tiếng chân rết bò trên trần nhà, tạo ra tiếng động lớn như thế, con quỷ đó phải to tới mức nào. Có khi nó đã phát triển, bệnh viện này giống như kho thịt sống dồi dào cho nó, ngốn vài đứa trẻ trong một bữa đối với nó là bình thường. Kẻ nuôi dưỡng con quỷ đó, tâm địa hắn phải méo mó tới mức nào, sao có thể làm được chuyện ghê tởm như vậy.
Tới tầng ba, Cường liếc qua, ban công hành lang đều trống không. Tim cậu thắt lại, không thở nổi, nếu nó không có ở đây, nếu nó lên tầng bốn, nếu nó đúng là con quỷ đó, vậy Bông sẽ ra sao? Cường không dám nghĩ tới tình huống xấu nhất, cậu mới rời phòng con bé cách đây mấy phút, có chuyện gì cũng không thể diễn ra nhanh thế được.
Cửa phòng Bông đang mở. Bên trong không có ánh đèn. Cường điên cuồng chạy đến, tới trước cửa cậu dừng lại, thở dốc, hai mắt hoảng loạn nhìn khắp phòng. Con bé đang nằm trên giường. Ơn trời, con bé vẫn còn ở đây! Như có tảng đá theo tiếng thở phào của cậu rơi xuống, cậu đã tới kịp, con bé vẫn bình yên.
Rời mắt khỏi Bông, Cường nhìn sang chị gái, trong phòng không bật đèn, bằng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, cậu thấy chị đang đứng lặng bên cửa sổ. Cửa sổ mở rộng. Chị quay mặt nhìn về phía Cường, từ nãy tới giờ, chị gái chỉ đứng yên nhìn, giống như sự xuất hiện của cậu khiến chị ngạc nhiên lắm. Cường đi vào phòng, cậu nói:
- Em nghĩ hay chị để em trông con bé ...
Suỵt!
Chị gái làm hành động giữ yên lặng.
- À, con bé vừa ngủ phải không? - Hiểu rồi, chắc vì vậy mà chị không nói gì khi thấy cậu quay lại.
Nhưng không nên để cửa sổ mở như vậy, trên tầng bốn gió rất mạnh, sao tự nhiên chị lại muốn mở nó ra. Cường thấy thân hình chị từ từ chuyển động, lắc lư qua lại, giống như đang tiến tới chỗ cậu, nhưng tuyệt nhiên không cảm giác được bước chân từ phía chị.
- Em đi đâu vậy?
Từ sau lưng bỗng có tiếng nói. Là giọng của chị.
Thịch.
Có một luồng điện chạy dọc sống lưng Cường, khiến cho cậu toàn thân bất động, mắt như dán vào bóng đen đang tiến đến trước mặt. Bàn tay cậu nắm chặt lại, mồ hôi lạnh như băng chảy từ trán xuống cằm. Nếu chị gái đang nói ở phía sau, vậy "chị" nào đứng trong phòng này đây.
Vừa nảy ra suy nghĩ đó, khuôn mặt người đối diện lập tức ló ra từ bóng tối, không phải mắt mũi của chị, kia là một cái mặt nạ trẻ con. Giữa khoảng không sáng tối chập chờn, Cường nhận ra một nửa khuôn mặt bằng giấy bồi với hai hốc mắt khoét rộng, nửa miệng há to, không rõ là đang cười hay đang la hét.
Lách cách... lách cách...
Âm thanh ma quái phát ra từ trần phòng, có thứ gì đó đang chuyển động trên đầu Cường, tạo ra những tiếng ma sát rất lớn, nó lan dần ra phía sau lưng, cảm giác được nó đang tiến tới cửa.
Tách... Tách...
"Chị!"
Cường thầm gào lên, quay người nhìn về phía sau. Đập vào mắt cậu là một con rết người với thân hình đồ sộ, trên thân mọc ra đầy những cánh tay trẻ con, chỉ tính phần thân đang bò xuống từ trần nhà đã có hàng chục cái tay như vậy. Vì người nó quá dài, bức tường kia dường như không đủ chỗ chứa hết các đốt trên thân nó, bắt buộc con rết chỉ bám được nửa người trên tường, phần còn lại vẫn treo trên trần nhà.
Cái đầu lớn với mười hai con mắt mọc xung quanh, nhìn từ hướng nào cũng thấy mắt nó trừng trừng liếc tới, nhưng biểu cảm của mỗi góc lại khác nhau. Có khuôn mặt đang mếu, khuôn mặt đang cười, có khuôn mặt lại phùng má giận dữ, tất cả có sáu biểu cảm của trẻ con, giống như từ sáu cái đầu hợp lại. Vừa quay ra nhìn, Cường đã thấy nó đang rình ở một bên cửa, miệng há ngoác, nước dãi tràn đầy mép, hai con mắt chính diện trợn lên đầy tơ máu, tay nó giơ cao chuẩn bị tung ra cú vồ quyết định.
Tách...Tách
Thấy chị gái sắp bước vào, con quỷ rướn người cao lên, sáu con mắt nó lia láu nhìn sang Cường, giống như khiêu khích cậu. Ngay lập tức, Cường tung người về phía chị, quay lưng chắn ngang trước mõm con quỷ, hành động đột ngột đó khiến cho hai người ngã ập xuống sàn, tay cậu đỡ cho lưng và đầu chị không bị va đập mạnh, trong khi mặt Cường thì đập trúng cánh cửa. Máu mũi lập tức chảy đầy mặt, bất chấp đau đớn, Cường ôm mũi bật dậy, cậu bỗng thấy kỳ lạ, tại sao con quỷ không tiếp tục tấn công?
- BÔNG!
Tiếng chị gái hét lên thất thanh.
Cũng là biểu cảm kinh hãi này, trong đêm 12 năm trước, chị gần như chết lặng trước cảnh tượng đó. Vừa kịp xoay người, từ phía sau lập tức có thứ gì lao tới, không phải là con quỷ tấn công, mà là nó đang bỏ chạy. Tại sao nó lại bỏ chạy, thứ đầu tiên Cường nhìn thấy, chính là khuôn mặt bầu bĩnh của Bông đang nằm trong mấy cái tay của con rết người. Nó đã bắt con bé đi.
Diến biến quá nhanh, con quỷ trăm tay kia sắp bỏ chạy khỏi phòng, vì còn phải cõng theo cả tên đeo mặt nạ nên nó không thể bò ra bằng đường cửa sổ. Nếu lao vào đánh nhau với nó, có thể hại tới chị và Bông, đấy là còn chưa chắc cậu đã đánh lại