Ngôn Nhân Mã bước vào căn phòng, người hầu biết điều liền đóng cửa lại rồi đi xuống lầu làm việc của mình.
Cô đảo mắt quan sát khắp thư phòng, cách bày trí của nơi này cũng không khác thư phòng của cha cô, lấy tông lạnh làm chủ đạo, có một chiếc bàn lớn và những kệ để đựng sách và tài liệu.
Ánh mắt của cô nhìn đến một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng hệt người đó, vô cùng mê người.
Hắn xoay người lại nhìn cô, bạc môi khẽ câu lên một nụ cười quen thuộc.
Khuôn mặt đối với cô vô cùng quen, đến mức cô không thể nào quên được, đây chính là khuôn mặt của người cô yêu.
Nhưng cô biết người trước mặt này không phải anh ấy, vóc dáng thậm chí đến gương mặt giống nhau nhưng tính cách cả hai hoàn toàn trái ngược nhau.
Dực Thiên Yết mang dáng vẻ cao ngạo, tôn quý không gì sánh bằng, cả người tỏa ra khí chất thâm trầm kiêu ngạo như bậc quân vương.
Mặc dù bề ngoài không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng chưa biết chừng ở phía sau đã thầm tính kế đối phương.
Con người khó chơi, đầy nguy hiểm.
Còn crush của cô thì lại khác, tuy nhìn bề ngoài anh ấy có vẻ lạnh nhạt khó gần nhưng cô biết đối với cô anh ấy luôn hết mực quan tâm, thậm chí đến từng hành động nhỏ cũng khiến cô đủ ấm áp.
Nếu người ngoài thường nói Dực Thiên Yết dễ sống chung hơn em trai song sinh của hắn thì cô lại ngược lại.
Cô cảm thấy ở bên cạnh Dực Thiên Bình rất thoải mái và ấm áp, anh ấy mang đến cho cô một cảm giác an toàn, khác với Dực Thiên Yết nhiều.
Với Thiên Yết thì cô luôn xem anh ấy là một người anh trai, vô cùng kính trọng anh ấy.
Em đến tìm Thiên Bình sao? Tiếc thật, hiện giờ nó không có ở nhà, chắc ở bệnh viện.
Dực Thiên Yết lên tiếng trước, hướng lời nói đến cô gái trước mặt.
Xem ra em đến không đúng lúc rồi.
Anh gọi em lên đây là có chuyện muốn nói với em sao? Ngôn Nhân Mã trước mặt người anh trai trong lòng cô nhận định này bày ra dáng vẻ em gái nhỏ đáng yêu.
Em với Thiên Bình gây nhau à? Dực Thiên Yết không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Không có, chỉ là vài hôm trước em uống say được anh ấy đưa về.
Sau đó em bận quá, không có thời gian tìm anh ấy.
Ngôn Nhân Mã di chuyển sang một giá sách, cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cô đang nói dối, chắc chắn hắn sẽ nhìn ra.
Ồ thế à? Dực Thiên Yết nói ra một câu không rõ ý vị, cũng không biết là hắn tin hay không tin lời cô nói.
Ngôn Nhân Mã phát hiện trên kệ sách có một quyển sách cô tìm bao lâu nay, nó đã ngừng xuất bản, không ngờ lại ở thư phòng của Thiên Yết.
Cô đi qua bên hông, đứng lên cái sofa, với tay muốn lấy quyển sách đó xuống.
Hắn nhìn dáng vẻ này của cô cũng tiến lại giúp cô lấy quyển sách xuống.
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, cô bị mất thăng bằng, cả người nghiêng sang một bên chuẩn bị ngã.
Theo phản xạ tự nhiên cô nắm lấy một thứ gì đó đang đứng gần cô nhất và thứ gì đó kia chính là Dực Thiên Yết.
Lúc bị kéo hắn cũng bất ngờ nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh, giữ eo cô và kéo lại, cả hai người đều đổ xuống chiếc ghế sofa, nếu không cái lưng của cô chắc tiếp đất rồi.
Hắn nằm trên người cô, hai tay chống hai bên, hắn biết cách khống chế nên giữ một khoảng cách nhất định nhưng nếu có người mở cửa phòng ra thấy cảnh này chắc chắn sẽ có hiểu lầm, tư thế cả hai quá mức quái dị.
Đúng là vừa nghĩ thế nào thì nó liền xuất hiện, cửa phòng liền mở ra, vài giây sau đó một luồng sát khí phóng thẳng tới chỗ cả hai.
Dực Thiên Yết cảm nhận được nên rất nhanh gọn đứng dậy, tránh sang một bên, thoát được cú đá của cái tên mở cửa đột xuất kia.
Tên khốn, anh làm gì Mã nhi thế hả? Dực Thiên Bình vô cùng giận dữ chất vấn, trên khuôn mặt cũng xuất hiện biểu cảm tức đến mức muốn giết người.
Anh Thiên Bình.
Ngôn Nhân Mã chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe được giọng nói của anh ấy.
Cô nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt Thiên Bình muốn giải thích mọi chuyện.
Nguy rồi, anh ấy sẽ không hiểu lầm cô chứ?
Dực Thiên Yết không thèm trả lời câu đối chất của thằng em trai.
Hắn lại thắc mắc hôm nay sao nó lại về nhà vào giờ này.
Thường ngày vào giờ này thằng em trai hắn thường ở bệnh viện, hiếm khi về nhà vào khoảng thời gian này.
Nay lại đổi, đúng là tính tình tùy hứng.
Hắn quan sát dáng vẻ của Dực Thiên Bình, hành động này có phải là hơi quá rồi không? Thêm trạng thái sốt ruột lo lắng của Ngôn Nhân Mã như bị người yêu mình bắt quả tang đang muốn giải thích chuyện này cho ra lẽ.
Hắn nhận định cả hai đứa này đều thích nhau.
Không ngờ Dực Thiên Bình là thích Ngôn gia tiểu thư, nếu để hắn biết được thì chắc chắn hắn sẽ đối đãi với cả hai thật tốt rồi.
Còn gì vui bằng khi khiến hai đứa này hiểu lầm nhau, thậm chí chia rẻ cả hai? Tuy hơi bỉ ổi nhưng không sao, hắn vui là được.
Hắn muốn khiến đứa em trai này phải đau khổ, vì sự xuất hiện của nó khiến hắn vô cùng chướng mắt.
Ai cho mày tự ý xông vào thư phòng tao? Không biết gõ cửa à? Có Mã nhi ở đây, mày muốn thể hiện cho cô ấy xem một mặt vô ý thức, không được giáo dục của mày à? Dực Thiên Yết không hề sợ hãi trước vẻ mặt đang nổi giận của thằng em trai song sinh.
Thậm chí ánh mắt hắn còn lóe lên sự khinh thường, hành động như một kẻ thiểu năng trước mặt người con gái mình thích, đúng là ngu ngốc.
Dực Thiên Bình vô cùng tức giận, ánh mắt phóng thẳng đến chỗ người anh trai song sinh.
Bình thường thì giờ này hắn đã đến bệnh viện để làm việc, chỉ là hôm nay hắn cảm thấy hơi mệt nên về sớm một chút.
Vừa về đến nhà hắn lại chợt nhớ đến trong thư phòng của Dực Thiên Yết có một quyển sách Nhân Mã rất thích.
Cũng được vài ngày hắn và cô không nói chuyện với nhau kể từ khi cô uống say, muốn dùng quyển sách này để làm cầu nối để cô và hắn nói chuyện lại như trước.
Hắn cũng cho rằng giờ này thằng anh trai chắc đang ở tập đoàn, không có ở nhà.
Định rằng sẽ vào thư phòng lấy sách rồi ra, với cả không có ai ở nhà thì hắn gõ cửa phòng làm gì? Nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy cảnh tượng này, nhất thời hắn bất