Bệnh viện nhân dân Vương Thành.
Lúc này Cố Kim Ngưu đang gục mặt xuống đất, không thấy được biểu cảm của cô thế nào.
Không phải là cô bị bệnh hay bị thương mà đến bệnh viện này.
Vừa lúc nãy khi vừa về nhà, muốn đánh một giấc ngủ sau một ngày mệt nhọc thì điện thoại cô đổ chuông.
Người gọi đến là bác sĩ chủ trị cho mẹ cô ở bệnh viện, ông ấy nói tình hình mẹ cô lại chuyển biến xấu, cần cô vào bệnh viện ngay lập tức.
Nghe như thế cô lập tức bật dậy chạy ngay vào bệnh viện, họ đã ở trong phòng mẹ cô được hơn một tiếng rồi, cô không được vào nên chỉ có thể ngồi bên ngoài chờ.
Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra, nhận ra bóng dáng của bác sĩ chủ trị, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt ông hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ.
Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Khuôn mặt của Cố Kim Ngưu hiện lên sự lo lắng thấy rõ, vừa nãy khi nghe tin tức bệnh mẹ chuyển xấu đã khiến cô vô cùng hoảng loạn mà dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây.
Tình hình của bà ấy rất không ổn, cần phải phẫu thuật ngay mới có thể duy trì mạng sống.
Vị bác sĩ chủ trị nói.
Vậy...!tiền phẫu thuật là bao nhiêu? Nghe đến cần phải phẫu thuật, đương nhiên chắc chắn phải cần tiền để làm.
Vì vậy cô mới ngập ngừng hỏi bác sĩ.
Tiền phẫu thuật là ba trăm triệu.
Cố tiểu thư, tiền viện phí tháng này cô vẫn chưa đóng.
Bác sĩ thốt ra số tiền mà cô cần phải nộp cho bệnh viện trong lần phẫu thuật này của mẹ cô.
Hơn nữa còn nhắc nhở tiền viện phí vẫn chưa đóng.
Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Tôi có thể vào thăm mẹ tôi không? Cố Kim Ngưu khẽ cúi người cảm ơn ông, nhận được cái gật đầu của ông cô mới đi vào bên trong phòng bệnh của mẹ.
Vị bác sĩ chủ trị nhìn theo bóng dáng của cô rồi khẽ thở dài.
Ông tất nhiên có biết cô bé này, trước mẹ của cô bé có bị bệnh và cũng vào bệnh viện ông nhưng lúc đó ông không phẫu thuật cho bà ấy.
Nhưng lúc đó phẫu thuật xong thì sức khỏe đã ổn nên sau vài tuần đã được xuất hiện.
Chỉ là vài tháng gần đây thì đột nhiên nhập viện và tình hình có vẻ không lạc quan lắm, ông được điều làm bác sĩ chủ trị của mẹ cô bé.
Cô nhóc này trong mắt ông là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ hiếu thảo, vô cùng lo cho mẹ của mình.
Cố gắng làm việc để kiếm tiền lo tiền viện phí và thuốc cho mẹ mà không hề khó chịu hay kêu ca một câu nào.
Lúc nào cũng ở trước mặt thể hiện vẻ mặt vui vẻ và tràn đầy sức sống.
Cô bé đáng tuổi con gái ông mà đã cực khổ thế này, khiến ông có chút xót xa cho số phận.
Ông cũng muốn giúp đỡ một chút nhưng lực bất tòng tâm.
Dù không muốn nhưng bệnh viện đã nhắc nhở nên ông mới nói với cô nhóc về tiền viện phí vẫn chưa đóng.
Hy vọng có quý nhân nào giúp đỡ được cô nhóc.
Nhìn hình ảnh yếu ớt của mẹ, hiện tại phải cần sự trợ giúp của ống thở khiến cô có chút đau lòng.
Cố gắng điều chỉnh lại, dùng trạng thái tốt nhất của mình để đối diện với mẹ.
Tiểu Ngưu, mẹ xin lỗi, là mẹ làm khổ con.
Mẹ Cố vừa thấy cô con gái nhỏ nhà mình thì không kiềm được nước mắt mà nói lời xin lỗi với cô.
Cũng do bà làm gánh nặng cho con gái, đáng lẽ bà nên chết đi mới không làm khổ cô.
Bà làm sao có thể không nhận ra nét mặt mệt mỏi của con gái chứ, dù có cố gắng che dấu thế nào thì bà cũng nhìn ra, bởi vì bà là mẹ cô.
Mẹ! Mẹ đừng nói thế, bây giờ mẹ phải dưỡng sức khỏe cho thật tốt, chuẩn bị phẫu thuật mới có kết quả khả quan được.
Cố Kim Ngưu bước đến ngồi xuống bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay gầy gò của bà mà trấn an.
Không cần phẫu thuật nữa, con để mẹ về nhà đi.
Khoảng thời gian ngắn này mẹ muốn ở bên cạnh con.
Nói xong thì nước mắt bà khẽ rơi xuống gò má gầy gò ốm yếu, vì bệnh của bà mà con gái đã phải làm việc cật lực.
Sao bà có thể vô dụng như thế chứ, chỉ có thể làm khổ con gái.
Thay vì tốn cả đống tiền để phẫu thuật cũng không sống được bao lâu thì chi bằng về nhà ở cạnh con gái.
Mẹ đừng nói như thế, mẹ phải phẫu thuật, mẹ phải sống bên cạnh con, mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời con.
Mẹ đừng lo lắng, con sẽ sớm nộp tiền cho mẹ phẫu thuật.
Tin tưởng ở con.
Cô làm sao có thể không nghe ra ẩn ý trong câu nói của mẹ chứ? Nhưng cô không muốn mất mẹ, nếu ngay cả mẹ cũng bỏ rơi cô thì trên thế gian này cô chẳng còn người thân nữa rồi.
Chẳng biết lấy sự tự tin ở đâu ra mà cô khẳng định trước mặt mẹ là sẽ có được số tiền đó.
Được một lúc nói chuyện cùng mẹ, cô cẩn thận kéo chăn lại giúp mẹ sau đó đi ra ngoài cho bà nghỉ ngơi.
Vừa ra ngoài thì cô đã ngồi phịch xuống đất, hàng nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống, từng tiếng nấc vang lên.
Tuy không không lớn, từng tiếng nấc như được kiềm chế cuối cùng cũng trào ra khiến người khác đau lòng.
Cô không kiềm chế được nữa rồi, ở bên cạnh mẹ cô cố gắng giữ tinh thần lạc quan nhất có thể vì muốn mẹ an tâm không phải lo nghĩ nhiều.
Nhưng giờ phút này cô thật sự rất bế tắc, cô có thể đào số tiền đó từ đâu đây? Nếu không sớm có số tiền này thì mẹ cô sẽ chết, cô chỉ còn mẹ là người thân duy nhất trên đời, cô thật sự không muốn phải mất mẹ.
Cô không có cha, ngay từ khi sinh ra chẳng biết cha mình là ai, chỉ biết mẹ là một người mẹ đơn thân.
Một người phụ nữ đơn thân nuôi con thì khỏi nói có bao nhiêu khó khăn và cực khổ, thế mà mẹ không một lời kêu ca, còn cho cô luôn cả tình cảm còn thiếu của cha, còn cho cô đi học đầy đủ.
Bây giờ cô chỉ có thể cố hết sức để chữa bệnh cho mẹ, thật sự không muốn rời xa mẹ, nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ trở thành một người cô độc trong thế giới này rồi.
Những bác sĩ, y tá hay những người đi qua thấy cô gái đang khóc cũng không có ý lại an ủi hay dỗ dành, họ là không muốn phiền phức, dù sao cũng không liên quan đến mình.
Sau khi đã giải tỏa được tâm trạng của mình, cô lau giọt nước mắt còn vương lại trên dung nhan xinh đẹp, chậm rãi di chuyển ra khỏi bệnh viện.
Giờ cũng đã muộn, đáng lẽ giờ này cô phải nghỉ ngơi một chút sau khi làm việc cả ngày rồi mới đến Bar Club làm việc.
Nhưng vì để kiếm tiền chữa trị cho mẹ, cô phải làm thêm giờ, tăng ca để kiếm thêm thu nhập.
Quản lý cũng khá bất ngờ khi hôm nay cô làm