Chị Hạ nghe được lời nói của Kỷ Song Ngư thì thoáng im lặng một chút.
Trong giới showbiz này muốn lấn sân sang lĩnh vực khác cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Nhất là ca sĩ muốn lấn sân sang bên diễn viên để kiếm thêm lượng fan, tăng độ nổi tiếng của mình lên là chuyện thường thấy nhất.
Nhưng chiếm phần nhiều ca sĩ lấn sang diễn viên lại không có biết một chút gì về kỹ năng biểu diễn, diễn vô cùng đơ và cuối cùng bị khán giả chửi đến mức phải quay lại tiếp tục an phận làm một ca sĩ.
Nếu Song Ngư thật sự có thể thành công ở hai mảng này thì là một chuyện tốt, lúc đó lượng fan chắc chắn sẽ tăng hơn nữa.
Nhưng chị lo là cô ấy không thể cân nổi bên diễn xuất, đến lúc đó sẽ giống như những ca sĩ trước thôi.
Nghiêm trọng hơn sẽ có người giật tít nói nữ ca sĩ Kỷ Song Ngư ý đồ lấn sân sang diễn viên nhưng diễn xuất khiến khán giả không ngấm nổi.
Khi đó sợ sẽ có người cho rằng Song Ngư tự tin về bản thân quá mức, không biết khả năng mình tới đâu và cuối cùng thất bại ê chề.
Chị sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến độ hot của cô ấy, không chừng lượng fan sẽ sụt giảm.
Em đang nghiêm túc? Sau khi dứt dòng suy nghĩ của mình, chị Hạ nhìn về phía Kỷ Song Ngư, dáng vẻ hoài nghi nhìn cô ấy.
Em nghiêm túc, em muốn lấn sân.
Muốn trau dồi bên mảng này, em cũng thích được diễn xuất.
Kỷ Song Ngư nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt của chị Hạ.
Em chắc hẳn cũng đã biết, nếu hỏng thì sẽ ảnh hưởng thế nào với em, không chỉ riêng em mà còn cả chị.
Chị Hạ cẩn thận nhắc nhở lại một lần nữa.
Chị là quản lý của Kỷ Song Ngư, nếu có chuyện gì xảy ra chị sẽ bị cấp trên hỏi tội.
Nếu nhân khí của Kỷ Song Ngư sụt giảm, cũng sẽ ảnh hưởng đến lương bổng của chị.
Chị cũng là một con người, đương nhiên với lợi ích của mình cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Em biết chứ.
Nếu thất bại, em sẽ an phận lại.
Khi đó em sẽ cho ra tác phẩm thường xuyên, chắc cũng sẽ gỡ gạc lại phần bị mất mà nhỉ? Chị cũng nên tin tưởng em một lần chứ.
Kỷ Song Ngư dùng ánh mắt to tròn đáng yêu nhìn chị Hạ, tay còn lắc lắc cánh tay chị.
Dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Chị Hạ rốt cuộc cũng thở dài đồng ý, trước giờ Kỷ Song Ngư không thỉnh cầu chị chuyện gì.
Xem như là chiều ý cô ấy một lần đi.
Chị sẽ giúp em chọn kịch bản phù hợp.
Chị giúp em nghe ngóng bên phía Hoắc ảnh đế xem anh ấy sẽ lựa chọn kịch bản nào tiếp theo nhé.
Em muốn bộ phim đầu tiên hợp tác cùng với anh ấy.
Kỷ Song Ngư cũng không quên nhắc nhở chị Hạ một chút, tâm trạng còn đặc biệt thoải mái khi nhắc đến cái tên kia.
Chị Hạ nghe được thì có một chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, chị chỉ cho rằng Kỷ Song Ngư thấy nếu có thể hợp tác với Ảnh đế thì bộ phim đầu tiên cô ấy đóng sẽ tạo nhiệt hơn nữa.
Nhưng mấy năm gần đây Hoắc Sư Tử chỉ đóng phim ở mảng điện ảnh, còn chị thì định tìm một kịch bản truyền hình cho Kỷ Song Ngư.
Lấy năng lực hiện tại của Kỷ Song Ngư, không có đạo diễn điện ảnh nào dám đưa kịch bản của mình cho cô ấy.
Một vai phụ cũng không vì Kỷ Song Ngư còn chưa có tác phẩm nào, còn là một kẻ lấn sân, một chút cơ hội cũng không có.
Nhưng cô ấy đã nhờ như thế rồi, chị đi nghe ngóng một chút cũng không sao.
Trò chuyện được một chút thì chị Hạ ra về, Kỷ Song Ngư thong thả bước chân về phòng mình.
Đây là nơi ở, là khu vực thuộc về riêng cô, trừ cô ra thì những người khác không thể vào.
Nhìn tấm poster treo trên tường, cô khẽ mỉm cười một tiếng.
Tấm ảnh đó có một nam nhân đang mặc vest, dáng người cao lớn.
Dung mạo phải nói là cực soái, như một tác phẩm điêu khắc được thượng đế tự tay nặn ra vậy, từng đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng rõ ràng.
Cộng thêm cái khí chất như một vương tử kia thật khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng ái mộ.
Người này chính là thần tượng của cô, Hoắc Sư Tử.
Cô đã ngưỡng mộ và thần tượng anh ấy rất lâu rồi.
Vì anh ấy nên cô mới từ bỏ ngành nghề yêu thích của mình mà dấn thân bước vào giới showbiz.
Cũng may cô có được giọng ca thiên phú và tình cờ là quán quân một cuộc thi âm nhạc lớn.
Lúc đó khi thấy được năng lực của cô, người của Thịnh Hạ quyết định đào cô về.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của cô và cả bọn họ, vừa debut đã thành công.
Ngay lúc này đây, khi đã nổi tiếng rồi, cô muốn đánh liều bước sang bên diễn viên.
Vì muốn được một lần có thể đứng chung và diễn cùng một bộ phim với anh.
Tất cả những gì cô ao ước chỉ là có thể đứng bên cạnh thần tượng là đủ rồi.
Vì thế, cảm thấy hiện giờ mình coi như đã nổi tiếng rồi, đây là thời điểm tốt nhất.
Hơn nữa nghe được là Hoắc Sư Tử vừa đóng xong bộ " Điệp viên " hiện giờ cũng đã công chiếu rồi nhưng vẫn chưa nhận phim mới.
Cô muốn nhân lúc này nói ra quyết định của mình với quản lý luôn.
Hoắc Sư Tử, hy vọng có thể cùng anh đóng một bộ phim.
...!
Trời cũng đã xế chiều, lúc này đây tại sân bay ở Vương Thành, một chiếc máy bay vừa từ đất nước M mang số hiệu M5946 đã đáp đất thành công.
Từng hàng hành khách nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Ai nấy khi gặp người thân của mình đều rất vui vẻ.
Trong đó, một chàng trai mái tóc màu xám tro đặc biệt chậm rãi bước ra thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mái tóc này là đặc điểm nhận dạng của Dực gia, bởi vì gen Dực gia khá đặc thù nên khi sinh ra thì con cháu họ đều mang đặc tính như vậy.
Hàng mày rậm đầy thu hút như đang tăng thêm vẻ đẹp nam tính của chàng trai này.
Đôi đồng tử cùng màu với màu tóc thoạt nhìn vô cùng đặc biệt và thu hút người nhìn.
Sóng mũi cao trên đôi môi mỏng đào hoa đầy quyến rũ.
Dáng người cao lớn cộng thêm cái khí chất trời sinh vốn có, nên giờ phút này hắn đang là tâm điểm của nơi đây.
Đặc biệt là các em gái còn nhìn hắn hú hét ầm ĩ.
Hắn theo thói quen hôn gió lại với những cô gái đó làm hiện trường đặc biệt hỗn loạn.
Người có dáng vẻ như thế ngoài Dực gia Tam thiếu, Dực Song Tử ra thì còn ai vào đây?
" Tam thiếu gia, mừng cậu trở về.
" Tài xế bước đến mang lấy vali, còn cung kính mà chào một tiếng.
" Ô? Có một mình anh thôi sao? Rõ ràng biết hôm nay tôi về mà vẫn không ai đến đón.
" Dực Song Tử nhìn anh chàng tài xế rồi thuận miệng nói bừa một câu.
" Đại thiếu gia có việc cần xử lý ở tập đoàn.
Tôi nhận lệnh thay cậu ấy đến đây rước cậu.
"
Dực Song Tử không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Không cần nói cũng biết anh hai bận việc rồi.
Anh ấy cho người tới đón còn đỡ hơn để hắn một mình hiu quạnh bắt xe về nhà.
" Anh đưa tôi đến Night Bar đi, thuận tiện mang vali của tôi về hộ trước.
" Dực Song Tử nằm ngả người ra sau, phân phó một câu.
Anh tài xế cũng không nói gì mà gật đầu nhận lệnh, hắn chỉ cần làm theo, không cần thiết phải thắt mắt nhiều về chuyện của người khác.
Dực Song Tử đưa mắt nhìn qua cửa kính xe, Vương Thành sau sáu năm cũng đã thay đổi ít nhiều rồi.
Ngày càng xa hoa và hiện đại hơn nữa.
Thời gian trôi một tí, hắn đã gần ba mươi rồi, cũng sắp thành đại thúc rồi.
Mà cũng chưa đến lượt hắn đâu, ít ra hai ông anh ở nhà còn già hơn hắn.
Đến tuổi đại