Cả hội trường bàn tán xì xào. Tất nhiên lớp nào cũng cổ vũ cho lớp mình, nhưng hầu hết đều ngưỡng mộ lớp 12A1. Còn đối với 12A12 là coi thường cùng khinh ghét. Dù có năng lực thế nào thì tiếng xấu cũng đồn xa.
Cả sân khấu cùng khán đài bỗng chốc tối đen khiến khán giả cùng im lặng. Bắt đầu rồi.
Roẹt. Ầm.
Sấm sét từ đâu giáng xuống khiến khán giả thót tim. Sân khấu vẫn là một màu đen.
Roẹt. Lại một vài tia chớp khác nhưng lần này nhỏ hơn, ánh sáng lóe lên đủ để mọi người thấy cảnh tượng ghê rợn: máu loang lổ đầy sàn, tường treo đầy dụng cụ tra khảo cùng vài cái "xác" khô. Trên núi hài cốt là một cái ghế, một bóng đen trịnh thượng ngồi trên đó. Tư thế chân vắt chéo, một tay chống cằm, một tay lắc lắc ly nhỏ chứa đầy dung dịch đỏ thẫm đầy ma mị.
Roẹt. Lần này soi rọi gương mặt ác quỷ cực kỳ ghê rợn khiến khán giả đứng tim lần nữa.
Cảnh vật biến đổi nhanh chóng trong bóng tối. Lần này có vẻ sáng sủa hơn một chút nhưng vẫn nhuốm một màu âm u. Khung cảnh hiện tại là một khu rừng với nhiều cổ thụ và bụi cây um tùm, dây leo chằng chịt. Thỉnh thoảng còn có vài con vật cỡ nhỏ chạy qua. Cảnh nền vô cùng chân thực.
Soạt. Bụi cây động đậy, một bàn tay xuất hiện, bóng người từ đó bước ra. Thiên Yết trong bộ trang phục thợ săn loang lổ vết đỏ, mái tóc trắng hơi rối cũng vấy một chút sắc đỏ đó. Sau lưng đeo một bộ cung tên, trên tay là một cây kiếm dài, cậu trông thực sự rất ngầu với đôi mắt đen sắc bén ánh lên trong ánh sáng yếu ớt tại khu rừng rậm rạp. Nhiều cô gái bên dưới ôm mặt.
Chui ra tiếp theo là Thiên Bình. Trang phục cũng giống của Thiên Yết, có thêm áo choàng khoác ngoài. Đôi mắt lam sáng lên giữa màn đêm cùng mái tóc vàng tựa nắng buộc cao như tia sáng còn sót lại đậu trên vai cô. Khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn nhó, cô nắm chặt song đoản kiếm quan sát xung quanh.
Người cuối cùng tất nhiên là Bảo Bình với bộ đồ đen có hơi kỳ quặc, cổ áo cao che nửa khuôn mặt. Sau lưng cậu là trường kiếm, ánh mắt sắc lẻm liếc xuống khán đài đậm chất sát thủ. Bỗng cậu rút ra một phi tiêu, phi thẳng xuống khiến mấy đứa ngồi đầu giật mình.
Chiếc phi tiêu cắm xuống đất, ánh mắt trở lại bình thường, Bảo Bình giải thích:
- Con bọ cánh cứng.
Thiên Yết đen mặt, Thiên Bình đưa mắt cảnh cáo. Đừng có tùy tiện hành động như thế chứ. Còn ở hậu trường, bọn nó đang bịt miệng Song Tử không cho chửi. Gì chứ nó quý động vật hơn cả người, dù con bọ kia không phải nó triệu hồi thì cũng là tội nặng. Cơ mà Bảo Bình ném trượt mà.
Thiên Bình lấy lại bình tĩnh:
- Có thấy gì không?
Thiên Yết chưa kịp trả lời thì cả ba cật lực tranh một tia sét giáng xuống. Thêm một quả cầu lửa rơi suýt trúng Thiên Bình, cùng trận mưa phi tiêu đổ xuống. Cuối cùng sau trận thập tử nhất sinh, cả ba đều nấp sau một tảng đá lớn. Bảo Bình thì thầm với hai đứa kia:
- Bọn nó muốn gϊếŧ mình thật đấy.
Theo kịch bản, Thiên Yết sẽ phát hiện ra phần tên bay đạn lạc đó mà cảnh báo cho đồng đội. Còn lúc nãy rõ ràng bọn nó, mà mở đầu là Sư Tử làm nhanh hơn vài giây làm ba đứa nếu không phản xạ nhanh thì dính thật như chẳng chơi. Và tất nhiên phải kiềm chế lắm bọn nó mới không chửi đổng lên. Thiên Yết vuốt ngực cho nguôi giận, diễn tiếp:
- Chúng ta phải dời khỏi đây thôi, chỗ này rất nguy hiểm.
- Ừ, rất nguy hiểm.
Thiên Yết quay sang nhìn đứa vừa nói, kịch bản làm gì có câu đó, thì ánh chớp lóe lên. Gương mặt trắng bệch, tóc tai rũ rượi, lưỡi thè dài. Bạn trẻ đứng hình, hóa đá. Bên dưới khán đài ré lên những tiếng hét cả sợ lẫn giật mình.
Thiên Bình tình trạng khá hơn một chút vì không phải hứng chịu trực tiếp như thằng bạn xấu số, nhưng sợ vẫn hoàn sợ, miệng mấp máy không thành tiếng. Lúc hóa trang bọn Kim Ngưu với Song Tử trông đâu có ghê rợn vậy chứ. Với lại ra khỏi chỗ nấp, bọn nó phải đi thêm một đoạn mới gặp mà.
Bảo Bình phản ứng đầu tiên, túm cổ áo Thiên Yết tránh ra xa Kim Ngưu, tát cái bốp vào mặt nó để thức tỉnh, gọi hồn thằng bạn. Thiên Yết bị tát đau, ôm má định chửi và bắt nó bồi thường thì Thiên Bình nhanh chóng lấp liếm, đồng thời nhắc nhở tên kia vẫn đang trong vở kịch.
- Ngươi...ngươi là ma?
Ừm, cơ mà câu hỏi có hơi ngu thì phải. Kim Ngưu bay lên lơ lửng giữa không trung nhờ năng lực trọng lực của Đinh Tử. Thế mới biết trong bài kiểm tra cưỡi chổi, chỉ là bọn nó không muốn chứ không phải không bay được.
Lại nói Kim Ngưu nhân lúc không ai để ý, xuất hiện sớm hơn một chút dọa bọn kia chơi, bỏ lại Song Tử một mình trong hội trường. Kim Ngưu bay lên cao hất tóc:
- Con người to gan, dám gọi ta là ma, phải là mỹ ma tỉ tỉ xinh đẹp, hiểu chưa.
Cả sân khấu và khán đài đầu đầy hắc tuyến. Lần đầu nghe "mỹ ma tỉ tỉ xinh đẹp" đấy. Thằng nào viết kịch bản thế.
"Hắt xì" Ma Kết hắt hơi một cái rõ to. Nãy giờ vì không muốn phá hỏng vở kịch mà đã kiềm chế không bóp cổ bọn kia, chúng nó lại dám tự ý diễn lung tung. Nếu vở kịch thất bại, cậu đảm bảo không ép chúng nó ra bã thì không phải là lớp trưởng đại nhân. Ở bên ngoài, ba bọn thợ săn cũng đang tiêu hóa để thích nghi với độ điên của mấy đứa kia. Có điều bọn nó cũng điên đâu kém. Bảo Bình kéo kéo cổ áo:
- Chắc là ngươi chưa soi gương hả, mặt mũi đã xấu còn ngu. Với lại bao nhiêu tuổi rồi, già còn tự sướng hả?
Rất nhiều cái gật đầu đồng tình và theo đó là máu nóng bốc lên đầu Kim Ngưu.
- Hừ, các ngươi dám nói thế. Ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh sắc đẹp của ta.
Tức thì đất đá bay lên theo cái giơ tay của Kim Ngưu.
- Thiên thạch.
Cơn mưa đá điên cuồng rơi xuống, Thiên Bình rút ra chiếc quạt phẩy về phía đó:
- Phong vũ.
Đất đá bị cản lại theo đợt cuồng phong.
- Băng tiễn. – Những mảnh băng nhọn được hình thành đồng loạt phi đến chỗ "ma nữ" Kim Ngưu theo cái chỉ tay của Thiên Yết.
- Lá chắn.
Lập tức Kim Ngưu thu một lớp đất làm thành khiên phòng thủ.
- Thủy thấu. – Bảo Bình đưa tay ra phía trước, nước hình thành thấm qua lớp khiên chắn làm nó mềm ra. Thiên Yết nhân cơ hội sử dụng cung tên băng bắn về phía đó. Khiên chắn bị xuyên thủng, Kim Ngưu tránh qua một bên hừ lạnh:
- Chưa hết đâu. Vực thẳm địa ngục.
Mặt đất nứt toác, tạo thành một rãnh sâu không thấy đáy. Ba người nhanh chóng nhảy lên lớp băng Thiên Yết tạo ra để bay lên. Lớp đất vỡ vụn dần tụ lại hình thành một bàn tay, vươn lên bắt họ.
Thiên Bình cất quạt, đưa tay ra trước xoay một vòng. Gió cuộn quanh ba người, tạo thành cơn lốc mạnh mẽ cuốn văng mọi thứ ra xa. Nếu không có màng chắn được lập quanh sân khấu để tránh sự cố thì chắc đã liên lụy tới khán đài rồi.
Trận lốc kết thúc cũng là lúc đất ngừng rung động, bọn họ hạ cánh an toàn. Đột ngột xuất hiện bàn tay nắm lấy hai chân Bảo Bình kéo xuống. Thì ra Kim Ngưu đã dùng độn thổ khi ba người đối phó với đòn vừa rồi.
Nhưng đâu có dễ thế, cơ thể Bảo Bình bỗng tan thành nước, nước dính trên tay Kim Ngưu cũng lập tức đóng băng. Là ảo ảnh của Bảo Bình và băng thuật của Thiên Yết. Bàn tay biến mất, Kim Ngưu xuất hiện lại, vẩy tay. Hơi lạnh đấy.
- Haha, khá khen cho các ngươi có thể đánh lại đệ tử của ta.
Giọng nói vang vọng, bốn đứa đều biết đứa nào nói. Còn ai ngoài Song Tử chứ. Kim Ngưu bẻ tay, con này chán sống rồi, dám bảo tao là đệ