Đinh Tử hợt hỏi:
- Xà Phu, cậu là ma cà rồng sao?
Xà Phu đang đọc sách, thỉnh thoảng ngáp một cái mệt mỏi nói:
- Không phải.
Cả đám đần mặt nhìn. Bạch Dương tròn mắt hỏi:
- Nhưng chẳng phải cậu đánh tay đôi với tên đó à?
Xà Phu lắc đầu:
- Ừ nhưng không giống, tôi có thể sao chép ngắn hạn nhiều thứ từ người mình chạm vào.
- Vậy thể lực đó cũng là của Vĩnh Kỳ?
Xà Phu gật đầu tỏ ý đúng. Bọn kia đen mặt, cứ tưởng cậu là ma cà rồng lai hay gì đó nên mắt mới đen.
- Thế trong chiến đấu sao cậu thắng được?
Song Tử cau mày thắc mắc. Xà Phu chép miệng, chỉ là cậu thấy không nhất thiết phải thắng thôi. Cái tên Thiếu Hàn kia cũng thế.
- Khả năng sao chép của tôi giới hạn lưu trữ vài năng lực trước đó từng sao chép. Tất nhiên có thêm điều kiện, sức mạnh càng lớn thì càng lưu trữ được nhiều. Chỉ là đối với hai loại năng lực nó không hữu dụng.
23 con người nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe.
- Thứ nhất là tên Thiếu Hàn, xóa năng lực hay vô hiệu hóa.
Cả đám gật gù tỏ vẻ hiểu. Xà Phu tiếp tục:
- Thứ hai là một người nữa, năng lực là tước đoạt.
Cả bọn mở lớn mắt, có loại năng lực bá đạo đó nữa sao?
- Xóa năng lực sẽ giới hạn thời gian tùy vào người sở hữu, và người duy nhất sở hữu mà tôi biết là Thiếu Hàn. Nhưng tước đọat này lại triệt để hấp thụ năng lực của đối phương, tức người đó sẽ trở thành vô năng. Và như đã biết thì cả hai loại này đều không tác dụng lên đặc trưng của từng tộc như tốc độ và thể lực của ma cà rồng, chú thuật của phù thủy, kiếm thuật của kiếm sĩ...
Xà Phu tuôn một tràng dài. Kim Ngưu bặm môi, nghĩ tới việc không còn năng lực của mình nữa thật kinh khủng.
- Vậy, ai là người sở hữu nó?
Xà Phu lướt qua mặt tất cả, nhíu mày:
- Không cần biết. Nhưng nếu gặp, tôi khuyên mấy người nên tránh xa. Không biết cách kích hoạt của nó như thế nào nhưng tốt nhất là vậy.
Tiêu Viên trợn mắt, bực mình:
- Cậu bị ngu à? Không biết ai thì tránh xa kiểu gì?
22 đôi mắt chung biểu cảm lườm người kia. Xà Phu cười cười:
- À thì, cứ thấy thằng nào bất kể thời tiết mặc quần áo kín mít, băng bó khắp người và cười bí ẩn thì tránh xa ra.
Cả đám đen mặt nghe cậu miêu tả "Cái thể loại đó không cần bảo thì ai cũng tránh xa thôi". Thế là tất cả giải tán, ai làm việc nấy, không thèm quan tâm người kia là ai nữa.
- Mà chúng mày có thấy ông thầy nhìn bọn mình lúc thi xong không?
Sư Tử chợt hỏi, Bảo Bình nhăn nhó:
- Có chứ, ông ấy nhìn tao như thể bố tao nhìn tao lúc tao xé áo của ông cho cá ăn á.
Tất cả nhìn Bảo Bình: Mày xé áo cho cá ăn thật à?
Xử Nữ thấp giọng:
- Ừm, ông ta rất mạnh nữa.
Nội cái khí tức tỏa ra đã dọa đám học viên sợ không dám tới gần rồi. Lúc đó ông ta cứ nhìn chằn chằm bọn nó khiến đứa nào cũng cảm thấy nhột nhột.
- Bạch Dương.
Tiếng nói trong trẻo cất lên ngoài cửa khiến tất cả đổ dồn ánh mắt ra đó. Thái An không mặc đồng phục trường mà mặc một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng, tôn lên làn da trắng đáng ghen tị của cô. Khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng tươi sáng với nụ cười rạng rỡ. Bọn kia vô tình hữu ý liếc về phía Thiên Bình.
Bạch Dương vui vẻ đi ra. Mấy ngày ở đây, Thái An đều rất nhiệt tình làm hướng dẫn viên, tất nhiên đặc biệt tốt với Bạch Dương. Điều đó khiến con người cảm động vì cái khăn Kim Ngưu vứt cho kia rất vui vẻ và quý mến cô bạn. Cứ rảnh là thấy hai người đi cùng nhau. Tất nhiên không kém, Thiên Bình rất không vui.
Sư Tử có bảo cô đi tranh giành, cơ mà cô là con gái, lại không bạo dạn như Thái An. Lúc nghe Song Ngư có tin tình báo từ Ma Kết nói Bạch Dương có ấn tượng tốt về mình, cô đã rất vui. Tuy rất muốn bày tỏ tình cảm của mình với cậu, cơ mà vẫn chưa đủ dũng cảm. Giờ thì hay rồi, đi chơi chung luôn kìa.
Chỉ thấy Bạch Dương nói "Đợi chút" với Thái An rồi chạy vào nói với Nhân Mã:
- Thái An nói gần đây có khu vui chơi không sử dụng được năng lực trong đó, vui lắm. Đi không?
"Biết ngay mà, đang muốn rủ đi hẹn hò đây." – Suy nghĩ của tất cả những người ở đó. Nhân Mã cười gian:
- Vậy à?
Thái An bên ngoài chợt mất hứng, nhìn Nhân Mã như muốn nói "Xin đấy, từ chối đi". Nhân Mã híp mắt, ai bảo cậu có thằng bạn tốt quá cơ. Đi đâu cũng rủ anh em, lại còn chậm hiểu, nói thẳng ra là ngu trong mấy chuyện thế này.
Cậu không phải có thành kiến với Thái An hay gì, ngược lại cô đối tốt với Bạch Dương như vậy cậu cũng mừng cho thằng bạn. Nhưng nếu chọn thì Thiên Bình vẫn hơn. Tuy nó nguy hiểm nhưng thông minh, bù trừ với thằng không dùng đầu kia. Chơi với nhau thân thiết, tất nhiên cậu ủng hộ nó. Và còn một lý do nữa.
Lúc Nhân Mã hỏi Bạch Dương:
- Nếu Thiên Bình thích mày thì sao?
Bạch Dương cười ngu:
- Làm gì có.
Thấy cậu cau mày, Bạch Dương ngừng lại, mặt hơi đỏ:
- Lúc tao 6 tuổi, tao có học chung trường với nó. Sau đó một hôm, tao thấy nó cứu một thằng con trai cùng tuổi. Nó bảo: "Mày phải tự đứng lên đánh trả, nếu không đủ sức tao giúp mày. Đứng trông chờ người khác bảo vệ, cơ thể đó là của mày cơ mà". Tao nhớ rõ nó nói thế, lúc đó tao nghĩ nó tốt vậy không biết có thể làm bạn với nó không. Tao nghĩ tao không xứng với nó.
- Mày bị ngu à, mày có gì không xứn-...
- Lúc đó tao thấy thằng kia bị bắt nạt trước, nhưng không đủ dũng cảm để ra giúp. Tao của bây giờ, đều vì hôm đó mà phấn đấu.
Nhìn đôi mắt vẫn luôn nhiệt huyết của thằng bạn ánh lên nét buồn bã, Nhân Mã lắc vai cậu như điên:
- Điên à? Uống thuốc chưa?
Bạch Dương chóng cả mặt:
- Mày mới điên ấy... bỏ ra... tao...sắp...chết...rồi.
Mãi mới tha cho thằng kia, Nhân Mã bồi thêm một cú đập:
- Đừng lo, tao chưa thấy ai tốt tính như mày đâu. Mà Thiên Bình hồi đó gấu nhỉ? Tao hồi ấy lễ phép lắm cơ, toàn xưng cậu – tớ không à.
Nói xong, nét cười đột nhiên biến mất, Nhân Mã rơi vào suy tư. Bạch Dương cười rạng rỡ:
- Mày cũng thế, tao thấy mày tốt lắm á.
"Bạch Dương, tao ghét lửa, nhưng mày thì khác. Tao ghét mặt trời, cũng không thể ghét mày. Tao ghét bạn bè, lũ chúng mày là ngoại lệ. Tao ghét phiền phức, bọn mày cũng là ngoại lệ. Vì chúng mày, tao đã phá bỏ biết bao định kiến rồi biết không? Nhưng tao không hối hận vì đã gặp bọn mày, vì nếu trên đời này còn