Người đó lèm bèm, chợt khựng lại khi nhìn rõ đoàn người. Đột nhiên mắt cậu ta phát sáng, thoắt cái đã đứng bên cạnh Xử Nữ.
- Ồ ồ, toàn mỹ nhân. Em gái xinh đẹp, muốn đi chơi vớ-...
Bàn tay chưa kịp chạm vào người đã bị Xử Nữ bắt lấy, dùng lực thuần thục bẻ ngoặt ra sau. Còn tiện chân đạp một cái khiến cậu ta ngã lăn ra đất. Uất ức xoa xoa cổ tay nhìn đôi mắt lạnh lùng toàn sát khí kia, cậu ta nhỏ giọng:
- Uầy, đẹp mà dữ quá.
Lại đổi qua Bảo Bình gần đó, xinh đẹp ngây thơ:
- Em này nhìn hiền nè, muốn-...
Bảo Bình đưa tay lên ngắt lời cậu, lắc nhẹ đầu, dịu dàng như nước, thiên chân khả ái. Bọn bạn hắc tuyến đầy đầu, 3 cô gái thẹn không bằng. Còn tên háo sắc kia chính thức bị đốn gục, mắt trái tim ấp úng:
- Vậy... vậy thôi. Em tên gì?
14 đôi mắt nhìn cậu ta, 2 giây sau quay đi bụm miệng nhịn cười. Bảo Bình vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy ngại ngùng nói, giọng trong trẻo:
- Em tên Thủy Bình.
Tên kia ngây ngất:
- Thủy Bình, Thủy Bình rất hay. Anh tên Nam Dương.
Xà Phu cùng Quang Lâm đang nín cười thì sặc nước bọt, ho lấy ho để. Thiên Yết cùng Sư Tử cũng ngưng lại, hình như nghe ở đâu rồi thì phải. Cự Giải bị Song Tử vịn cười đến không thấy trời đất đâu, chỉ thiếu nước ngửa mặt cười cho cả núi nghe. Tuy vậy bọn nó cũng nhịn không phát ra tiếng lớn đánh động tên đang lạc trên mây kia.
Không để Bảo Bình diễn tiếp, Quang Lâm cùng 3 nữ kiếm sĩ đã đồng thanh:
- Nam Dương, là kiếm sĩ Triệu Nam Dương?
Nam Dương ấy vậy mà chẳng để lời họ lọt tai, chỉ chằm chằm nhìn Bảo Bình. Đám người không biết gì thì nhìn họ, Thiên Yết và Sư Tử nghe vậy liền nhớ ra.
- Là tên vô địch giải kiếm sĩ trẻ, tao có tình cờ xem trên truyền hình trận chung kết.
Nhìn thì đàng hoàng mà lại là tên háo sắc thế đấy. Có điều lần này kẻ cắp gặp bà già, lại bị một thằng đực rựa lừa cho điên đảo. Không nhịn được, bọn nó lại phụt ra cười trong ánh mắt khó hiểu của mấy nữ kiếm sĩ.
Biết có nói gì cũng chẳng lọt tai tên đó, cả đám quyết định đi tiếp. Nam Dương thì lẽo đẽo theo sau Bảo Bình như con cún nhỏ, bọn nó có thể tưởng tượng đuôi cậu ta đang quẫy tít mù.
Suốt quãng đường dù có gặp nhiều trở ngại, bọn nó cũng đã vượt qua, lết đến đỉnh núi. Mất cả ngày mới lên tới đỉnh, nhìn xuống sương mù phủ kín mà thở dài, cuối cùng cũng sắp đến nơi. Trên cao tất nhiên lạnh, lại thêm trời tối khiến nhiệt độ giảm mạnh, tất cả nhất trí xuống núi một đoạn mới nghỉ chân.
Thiên Bình vô cùng ga lăng đưa áo cho Bạch Dương chịu lạnh kém, cơ mà nó phát lửa một cái là đủ sưởi cho cả đám rồi. Tuy vậy "nàng" vẫn nhận lấy, đáp lại lòng tốt của ai kia. Cự Giải lại nhớ đến lúc được Xử Nữ cõng, cũng muốn cõng trả. Tuy không đúng cơ mà cô có mong cậu ta trượt ngã thật.
Đoàn người nhóm lửa sưởi ấm. Bảo Bình đưa cho Nam Dương một cái bánh cay khiến cậu ta suýt phun lửa làm cháy rừng, còn đưa cho Song Ngư một cái khiến Nam Dương bắn ám khí qua ánh mắt nhìn. Song Ngư mắt giật giật, ai đời bị một thằng con trai ghen với mình không. Vứt cho cậu ta cái bánh, Song Ngư tiếp tục quay ra "tỏ tình" với Xà Phu.
Xà Phu liếc bằng nửa con mắt không thèm chấp. Kim Ngưu thì đang tích cực thả thính với đám Ngọc Hy khiến các cô gái đỏ bừng cả mặt.
Chiều hôm sau, cả đám đã tới được đám sương kỳ lạ dưới chân núi. Không hẹn bọn nó cùng nhìn Nam Dương đang cười ngu tán tỉnh Bảo Bình mặt không biểu cảm.
- À, 4 người ở đây một lát được không? Chúng tôi qua trước, có chút chuyện.
Quang Lâm nói, 3 cô gái có chút ngơ ngác nhưng cũng đồng ý. Chỉ có Nam Dương là nhất quyết không rời xa Bảo Bình. Đến khi cậu liếc mắt ra lệnh, cậu ta mới ngoan ngoãn ở lại.
Quả thật sau khi đi qua, họ đã trở về như cũ, cùng đi thay đồ. Lát sau đã trở về với dáng vẻ lúc ở chân núi bên kia, 4 người cũng được gọi sang. Thấy 4 cặp mắt ngơ ngác nhìn, đầu đầy hỏi chấm, Thiên Yết chép miệng:
- Nhìn gì, đây mới là giới tính thật của bọn tôi.
Quang Lâm đứng ra giải thích một lượt, 4 cái cằm rớt xuống đất. 3 nữ kiếm sĩ tự kiểm điểm lại xem có làm gì thất thố với bọn kia không. Ngoài dính thính của bọn Kim Ngưu chắc không có gì khác. Ngược lại, Nam Dương sốc đứng hình nhìn Bảo Bình khác hoàn toàn đứng đó, là con trai, con trai.
Quang Lâm tốt bụng kéo cái tên hóa đá kia theo, ai bảo anh cũng tham gia giấu cậu ta. Nói từ đầu chắc đã không tổn thương "trái tim mong manh" của cậu ta. Men theo con đường dẫn vào thị trấn, cả bọn vô cùng hào hứng. Tất nhiên bỏ càng nhiều công sức lại càng quý trọng thành quả. À, trừ một người vẫn đang thoát xác.
Không phụ sự kỳ vọng và trí tưởng tượng cao xa của đám người chưa từng tới đây, thật khác so với đô thị phồn hoa. Nơi đây nhuốm màu cổ kính với những dãy nhà được xây hoàn toàn bằng gỗ, cây cối rậm rạp, động vật hoang dã chốc chốc lại vụt qua. Đặc biệt những người đang mua bán, nói chuyện đằng kia ăn mặc vừa cổ đại lại pha chút hiện đại, khiến khí chất cường giả tỏa ra vô cùng ngầu.
13 cặp mắt đang trố ra nhìn thì một người bước lại. Dáng vẻ tiêu dao phóng khoáng khoác hờ áo choàng trên vai, một tay đặt lên đỉnh chuôi kiếm đeo bên hông, miệng ngậm cọng cỏ dài.
- Ồ, lâu lâu mới thấy có người mới tới đây, lại toàn một lũ nhóc nữa. Haha.
Vài đứa nhướn mày nhìn người kia, khuôn mặt ưa nhìn cũng đâu có nhiều tuổi hơn bọn nó là bao. Cùng lắm hơn Quang Lâm 1, 2 tuổi, gọi bọn nó là "lũ nhóc" có ý gì? Vài đứa khác nhìn anh ta từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu. Phong cách ăn mặc đẹp đấy. Có những đứa thì không đợi được nữa, tư thế sẵn sàng khám phá ngay lúc này. Điển hình như Nhân Mã và Bạch Dương.
- Ê, nhanh lên, tao cũng muốn mặc như thế. Còn phải đi thăm thú nữa.
- Ồ, muốn đi tham quan à. Cần tôi giới thiệu cho không?
Bạch Dương mắt sáng lên nhìn người mới gặp, vui vẻ:
- Vậy tốt quá.
Quang Lâm cười cười:
- Cái này ngại quá, chúng ta vừa mới gặp mặt, còn chưa...
Chưa nói hết câu đã bị người kia cắt