(Nam Dương)
Lần này Thiên Yết và Bảo Bình cùng lên, đánh trực diện sẽ tốt hơn tầm xa. Trình độ chênh lệch sẽ khiến các chiêu thức của cậu có thể phản tác dụng. Đơn giản là Thiên Yết tấn công, Bảo Bình phòng thủ cho cả hai. Chẳng biết có phải chơi cùng Xử Nữ nhiều hay không mà hai người phối hợp rất nhuần nhuyễn như thể chiến đấu với nhau lâu rồi.
Trong khi đó, Ma Kết cùng Song Ngư lựa thời cơ trợ chiến ám sát. Ma Kết chủ yếu lấy hai thằng kia làm lá chắn cản tầm nhìn, còn Song Ngư cố gắng chớp thời cơ chứ trình độ thế này không tham chiến được rồi.
Có lẽ chính vì vậy, chú Lăng quyết định loại từng đứa một và đầu tiên là Song Ngư. Cô không thể che giấu sự tồn tại nếu trực tiếp chiến đấu. Vậy mà bất ngờ là cô vẫn cầm cự được.
- Thể thuật không tồi.
Chú Lăng đánh giá, lúc nãy có hơi coi thường con nhóc này nên có hơi nhẹ tay. Xoẹt. Ngửa mặt tránh đòn tấn công bất ngờ từ Ma Kết, chú Lăng xoay một vòng chém tới buộc bọn nó phải nhảy về tạo khoảng cách. Nãy giờ đủ rồi, cũng đã đến lúc kết thúc.
- Loạn Đả Kiếm Pháp.
Hàng trăm lưỡi kiếm chém tới, không chút kẽ hở lao về phía 4 người. Mặt sàn cũng kéo dài những vết chém.
Cạch. Cạch. Cạch. Tiếng những mảnh kiếm gỗ rơi trên sàn.
Chú Lăng đột nhiên xoay người đỡ đường chém từ phía sau của Song Ngư, đồng thời dùng lực một đường làm gãy kiếm đối phương. Soạt. Nghiêng người tránh đường đâm từ Ma Kết, một chân chú Lăng đưa lên giậm gãy đôi kiếm của cậu.
- Hoàng Xà Kiếm.
Thẳng mà như cong, cứng mà như uốn lượn, vô hình vô thanh tiến đến, chút nữa đã có thể chạm đến chú Lăng. Chỉ tiếc trình còn kém, Thiên Yết rốt cuộc bị bắt lấy tay bẻ ngặt ra sau, kiếm cũng bị cướp mất.
Nhìn Bảo Bình một mình đứng đó với mẩu gỗ còn lại trên tay, cây kiếm bị chém làm nhiều khúc, chú Lăng không khỏi tán thưởng:
- Mấy đứa này tốt đấy. Nhóc tóc xanh có thể một mình phòng thủ cho cả đội, cô nhóc kia nếu chuyển động nhanh hơn một chút đã có thể che giấu được hành tung rồi. Nhóc mắt đỏ nếu đâm lệch sang trái một li sẽ làm rách áo ta rồi. Còn cậu nhóc này chắc là vũ khí chính, hai đứa kia chỉ làm mồi nhử phải không? Chiêu thức tốt đấy, chỉ là chưa đạt trình độ cao thôi.
Sau đó cả bọn về chỗ nghe Nhật Kiếm Phong nhận xét.
- Chắc mấy đứa cũng biết năng lực của mình tới đâu. Nhưng đây mới chỉ là kiếm pháp đơn thuần, chắc các cô cậu đều phát triển cả kiếm pháp và năng lực nên đây chưa phải toàn bộ khả năng. Vì vậy tham gia đại hội cũng không phải không tự lượng sức, ta và chú Lăng sẽ giúp mấy đứa luyện tập thêm. Trước tiên ai muốn tham gia?
Lập tức Song Ngư, Ma Kết, Bảo Bình lùi về phía sau. Nhật Kiếm Phong gật đầu:
- Ba người còn lại cũng được thôi, với lại Ma Kết đúng không? Cậu là nhóm trưởng nên tôi muốn cậu giúp việc khác, không tham gia cũng tốt. Còn tóc xanh, Bảo Bình? Cậu không tham gia à?
- Ừm, cháu đâu có giỏi kiếm thuật. Biết phòng thủ chút thôi.
Chợt Kim Ngưu chỉ Nam Dương đang đứng một góc:
- Còn cậu ta?
Nhật Kiếm Phong nhìn Nam Dương một lát mới nói:
- Chắc cậu ta không cần ta phải chiếu cố đâu.
Bất ngờ Nam Dương đi lại chỗ 3 người Bạch Dương, tay giơ lên chắp lại:
- Xin được chỉ giáo.
Chú Lăng hơi nhíu mày một chút nhưng sau cũng gạt suy nghĩ của mình, nói:
- Được rồi, như đã nói các cô cậu cần giúp chúng tôi vài việc. Tôi cần năng lực của tất cả những người ở đây, về phần đó sẽ có người giúp rèn luyện. Chúng ta còn nửa tháng, tạm thời mọi người sẽ ở đạo quán, chỗ ăn ở đều được sắp xếp. Chỉ cần tuân thủ đúng giờ giấc luyện tập. Các cô cậu có ý kiến gì không?
Không thấy ai có ý kiến, chú Lăng bảo bọn nó đem theo hành lý đến đạo quán – nơi bọn nó sẽ nghỉ ngơi và luyện tập. Đạo quán cách nhà không xa, từ đây có thể nghe thấy tiếng hô và tiếng lạch cạch của kiếm gỗ va chạm.
Cả bọn phấn khích nhìn những nhóm người đang luyện tập, đấu 1-1, đánh tập thể... Tất cả đều mặc đồng phục màu xám tro, trên ngực trái là chữ P màu vàng kim. Họ thuộc nhiều lứa tuổi nhưng đều tỏ ra lễ phép với chú Lăng. Một anh chàng tới bắt chuyện:
- Chú Lăng, đám nhóc này là sao? Nhật lão đại có hứng thú thu nhận môn đồ rồi à?
Thật ra những người ở đây đều đến để luyện tập cùng nhau, do Nhật Kiếm Phong lo chỗ ăn ở, cùng nhau đàm đạo kiếm thuật chứ không phải môn đồ gì. Nhật Kiếm Phong chưa từng thu nhận đệ tử, chỉ dạy cho duy nhất đứa cháu của mình một chút chứ không chính thức nhận. Còn về bộ đồ, do họ đồng lòng muốn tôn trọng ông nên mới mặc vậy.
- Tất nhiên không phải, học viên Zodiac đi thực nghiện thôi. Chúng tôi muốn nhờ chúng giúp chút chuyện nên giúp đỡ. Mà cậu Lâm tới rồi đấy.
Anh chàng có vẻ rất vui:
- Thật sao? Tên đó cũng lề mề thật. Chắc đang sợ đấu thua tôi đây. Hử? Nhìn gì?
Kim Ngưu cùng Song Tử chớp chớp mắt:
- Nhìn anh quen quen.
- Đúng rồi, rất quen. Hừm...
Trong khi Song Tử đang nhớ thì anh chàng định chuồn. Kim Ngưu đột nhiên sầm mặt, một tay bắt lấy cổ áo tên kia kéo lại, giọng ngọt ngào:
- Anh đi đâu thế? Chúng ta lâu rồi không gặp cần hàn huyên chút chứ nhỉ?
Song Tử nhớ ra rồi đập cái bốp vào đầu anh chàng:
- Á nhớ rồi, nhìn anh khác quá đấy, Tùng Khánh. Chỉ cái kiểu đáng ghét kia là không thay đổi.
Tùng Khánh haha cười, nhớ lại tuổi thơ dữ dội. Anh là hàng xóm của Kim Ngưu, Song Tử lúc đó hay sang nhà Kim Ngưu nên cũng đi theo làm đệ anh luôn. Hai đứa ngây thơ nghe lời đại ca răm rắp, ba người hết đi phá làng phá xóm lại đi hái trộm quả ăn.
Đáng ghét ở chỗ lần nào Tùng Khánh cũng nhanh chân chạy thoát trước tiên, chỉ hai đứa là mấy lần bị bắt ăn mắng té tát. Đương nhiên hai đứa không biết gì, vẫn theo chân đại ca đi phá phách, vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên sau đó Tùng Khánh phải chuyển đi, trước khi đi còn nói mình bệnh nặng không qua khỏi. Hại hai bạn trẻ khóc hết nước mắt, gom tiền mua đồ ăn cho tên đó. Sau đó hai đứa mới biết mình bị lừa nhưng không làm gì được. Thỉnh thoảng nhận được thư chứ chưa thấy tên đó mò về bao giờ, cũng không biết chết xó nào. Giờ thì hay rồi, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nhỉ?
Bọn kia