Song Tử mở mắt, lấy tay che đi ánh mặt trời chói lóa. 2 giây sau, cô lập tức bật dậy nhìn xung quanh. Điều cuối cùng cô nhớ được là mình bị hút vào một cái hố lớn màu đen rồi ngất đi. Và giờ thì cô đang ở trong một cái lều nhỏ bị thủng một lỗ trên đỉnh.
Xoạch. Cửa lều đột ngột bị vén lên làm Song Tử giật mình, khuôn mặt Mộc Diệp hiện ra khiến cô ngạc nhiên.
- Tìm thấy một đứa rồi.
Vì Mộc Diệp tỉnh dậy trước, bà chị này trổ tài tìm kiếm thông tin, sau đó đi đến kết luận: Mộng giới là một thế giới mà những người bị hút vào sẽ trở thành một nhân vật trong "vở kịch lớn" này, thành ra đã lạc mất 14 đứa. Giờ cô là một thành viên trong đoàn xiếc rong có tiếng, là quản lý của đám lính mới mà một trong số đó tên Song Tử.
Với trí nhớ siêu phàm, trong thời gian ngắn cô có thể nhớ tên từng đứa nên phi thẳng đến lều của người đó. Kết quả đúng như mong đợi, một con cừu nhỏ đã được tìm thấy.
Song Tử sau khi nghe xong giả thuyết của Mộc Diệp thì nghĩ: "Tại sao lại gọi bọn em là cừu?"
- Khoan đã, thế bọn kia thì sao? Cái thế giới này lớn bao nhiêu còn không biết, tìm thế nào được?
Mộc Diệp nhún vai:
- Đành chịu thôi. Mong là bọn nó ở gần nhau. Mà nếu rải rác cũng có lợi, thông tin thu được sẽ nhiều hơn. Này nhé, có cái gì đặc biệt được thêm vào trong trí nhớ của em không?
Song Tử nghĩ một lát, ngoài những thứ như thân phận, nghề nghiệp ra thì... Cô a lên một tiếng, chính là kinh đô. Luôn luôn bí ẩn, to lớn và có quyền hạn tối cao, nhất là hình tượng về nữ hoàng trị vì. Mộc Diệp gật đầu, mong bọn kia sẽ tìm hiểu về nơi mình sống rồi di chuyển về kinh đô. Vì cô và Song Tử ở trong một gánh xiếc rong nên có lợi rất nhiều. Vừa tìm hiểu được nhiều nơi, vừa tìm bọn kia luôn.
------
Thiên Bình ngồi chống cằm suy nghĩ. Đại khái thì cô có kết luận giống Mộc Diệp, cần tận dụng mọi thứ có thể để thu thập thông tin. Giờ cô là con gái của một lãnh chúa cách kinh đô không quá xa và có một cận vệ không được thông minh lắm nhìn quen mặt. Nói thẳng ra là Nhân Mã đóng vai đó và giờ nó đang trầm trồ ngắm bộ sưu tập vũ khí của "cha" cô.
Haiz, tại sao không phải Bạch Dương chứ? Chợt thấy cái bản mặt mờ ám kiểu "Tao biết mày đang nghĩ gì đấy" của thằng kia, Thiên Bình cố gắng nhịn không gọi người lôi nó ra chém đầu.
- Hừ, tao có cần nói lại cho mày lần nữa về tình hình bây giờ không?
Nhân Mã xua tay:
- Thôi, mày cứ tự nghĩ đi. Tao biết làm gì cho đau đầu.
Thiên Bình vẫy tay gọi, Nhân Mã dù biết có điềm gở cơ mà nó là tiểu thư mà cậu là cận vệ. Đến gần, Nhân Mã đưa ánh mắt đề phòng nhìn con ác quỷ đang bày vẻ mặt thiên thần kia. Thiên Bình rướn người đến gần, nhẹ đặt tay lên vai cậu, thoắt cái đã chuyển sang xách tai, hét:
- CƠ MÀ TAO ĐANG SẮP PHẢI GẢ CHO THẰNG LÃNH CHÚA KHỈ GIÓ NÀO ĐÓ. VẤN ĐỀ ĐỦ LỚN CHƯA?
Nhân Mã choáng váng, gật đầu lia lịa, đau khổ ôm tai. Cái giọng khủng bố gì thế, tai cậu hình như điếc luôn rồi. Thiên Bình thở lấy hơi, ngồi xuống ghế nghĩ cách. Nếu không còn cách nào thì trốn đi là giải pháp tốt nhất. Mà trước tiên phải tìm hiểu về cái kinh đô kia đã. Bà nữ hoàng liệu có phải linh thú đó?
Cách nơi Thiên Bình đang ở khá xa về phía Tây, 3 cái bóng ngồi trong một con hẻm nhỏ, áo choàng kín mít. Một người bỏ mũ xuống, lộ ra mái tóc trắng muốt.
- Hiểu rồi, giờ chúng ta cần thu thập nhiều thông tin nhất có thể rồi tập trung ở kinh đô và mong bọn kia cũng nghĩ thế.
Tiếp đến là quả đầu lam:
- Ừ, và chúng ta là bọn lừa đảo.
Kim Ngưu bực tức giật cái mũ choàng xuống:
- Thế quái nào tao lại là thủ lĩnh của chúng mày đi tuyên truyền giáo phái lừa bịp hả?
Thiên Yết cau mày:
- Chắc tao thích thế à? Giờ lại có nhiều nơi truy nã mới ngu chứ. Hay là mày đầu thú đi cho đỡ liên lụy bọn tao.
Bảo Bình ngáp một cái nhìn hai đứa cắn xé nhau. Khi bọn nó đã nguôi ngoai thì nói:
- Tao đói.
Thiên Yết nổi gân xanh, chứ cậu không đói à? Giờ không có xu nào, cái bánh còn không có mà gặm. Kim Ngưu sau khi lấy lại tinh thần thì chỉ khu rừng liền kề thị trấn:
- Chỉ còn cách này thôi.
May mà còn có rừng hoang cho mà săn thú với hái quả. Bọn nó đành lê thân đi tự thân vận động, chắc chắn không thể tiếp tục lừa đảo kiếm tiền như cái thân phận ba chấm của nhân vật nữa. Sao mà cái số nó khổ thế này?
------
Một quán ăn nhỏ ở kinh đô tấp nập khách ra vào.
- Sư Tử, bên này.
- Vâng~
Sư Tử mệt mỏi nói, chạy đến đó dọn dẹp. Vừa mở mắt đã bị lôi đi làm phục vụ, mệt đứt cả hơi. Thế mà có đứa vẫn hăng hái làm việc mới ghê chứ, nó không ý thức được nó đang ở hoàn cảnh nào à?
- Sư Tử, ta gọi món.
Một tên nhìn có vẻ khá giả lên tiếng, nháy mắt với cô. Sư Tử cố ngăn mình đấm cho hắn một cú, đi tới bàn hắn. Nhân vật của cô vào vai này là một cô gái xinh đẹp chăm chỉ phục vụ cho một quán ăn, và bị một tên công tử bột tăm tia, suốt ngày đến làm phiền.
- Ngài cần gì?
- Ôi, đừng lạnh lùng thế.
Hắn đưa tay định nắm lấy tay cô, Sư Tử lùi lại, cao giọng gọi:
- Bạch Dương.
Nam phục vụ đang hăng hái dọn gần đó chạy đến, vui vẻ:
- Sao thế? Quý khách muốn đi vệ sinh à, tôi sẽ dẫn đi.
Tên bám đuôi nhăn mặt, chỉ vào Bạch Dương:
- Hừ, sao em lại đồng ý với tên này chứ? Cái thằng cu li ngu ngốc đó.
Ừ thì Sư Tử còn có thêm một hôn phu vô tư và hơi ngu này. Bạch Dương nhăn mày:
- Sao tự nhiên lại chửi người ta vậy? Quý khách không ăn thì xin cút.
Cậu hừ lạnh quay đi, tiếp tục dọn dẹp. Sư Tử thầm nghĩ chắc sẽ mất nhiều thời gian để thông não cho thằng này về tình hình hiện giờ đây. Lườm tên kia một cái cháy mặt, cô nói, giọng đe dọa:
- Nghe rõ chưa "quý khách"? Khôn hồn thì cút, đừng để bổn cô nương phải ra tay. Hôn phu của tôi