Làm Quen (1)
Sư và Bình nhi hoảng hốt nhìn Bạch nhi vì Bạch nhi đã cười dù chỉ là thoáng qua một chút, Bình nhi vừa ngậm cây kẹo mút vừa hỏi Bạch nhi
- Này cậu vừa mới cười đúng không? Nè, đúng không hả?
Sư tròn xoe cả mắt ngấm ngầm hỏi Bạch nhi cho ra lẽ, Sư và Bình nhi cứ chen nhau lên mà hỏi tới tấp như không cho ai nói ngoài mình
- Vừa cười kìa, hiếm thấy nha! Sắp động đất sóng thần, thiên tai từ thiên nhiên, núi lửa phun trào, gió bão tràn lan... A tớ ngất đây!!!
Bạch nhi hỏi Sư và Bình nhi (ba người này đã ăn xong xuôi hoa lá) với một cái lườm làm Mã Mã, Giải phải cao bay chạy xa dù cho Bạch nhi không có lườm mình
- Bộ tớ là động vật quý hiếm sao?
Bình nhi và Sư đồng thanh với nhau giọng điệu ngạc nhiên hết sức khi mà Bạch nhi cũng biết cười và giỡn
- Cậu...đang giỡn sao?
Bạch nhi lại cười nhẹ nhàng thêm một lần nữa dường như cô quyết định thoát dần ra khỏi cái vỏ bọc tăm tối ấy nhưng khi nghĩ đến Bảo nhi nụ cười của cô đã bị dập tắt, Sư và Bình nhi dù đứng gần cô nhưng lại không phát hiện ra nụ cười chợt tắt đi một cách đột ngột không ai có thể phát hiện ra điều đó...ngoại trừ một người, người đó đã theo dõi Bạch nhi từ khi cô đặt nụ cười trên môi và thấp thoáng lại biến mất như một làn khói vô hình chưa từng được tồn tại, Yết là người đã theo dõi cô mắt anh chàng đã rời khỏi chiếc máy tính đang mở đó mà dán mắt của mình lên chỉ để nhìn Bạch nhi. Song Song đang nói chuyện với Kết và Yết nhưng thấy Yết có vẻ như không nhìn vào cái màm hình vi tính như mọi khi nên anh chàng Song Song lấy tay của mình quơ quơ trước mắt Yết hét lớn tên của Yết, Kết cũng vì thế mà lấy làm lạ
- Thiên Yết!!!!
Yết giật mình rời mắt khỏi Bạch nhi, mặt tỉnh như ruồi sang nhìn Song Song với vẻ thần thái thường ngày nói với Song Song một cách rõ ràng, gọn gẽ tay vẫn đang cầm máy tính
- Gì?
Song Song ngồi dựa lưng xuống ghế sofa sau khi Kết đã nói chuyện và không đứng hình như băng cát sét bị hư
- Không hẳn, tớ cứ tưởng cậu chết đứng rồi chứ...à không là chết ngồi
Song Song bị "ăn" một cái lườm của Yết một cách tàn bạo (có lẽ vậy?!?!). Sư cảm thấy bực mình vì bị làm phiền bởi những tiếng ồn (hãy đặt mình vào người khác trước khi nói nhé bé Sư nãy giờ bé cũng không vừa đâu) nên gây sự "một chút" với bốn người đang ngồi một cách thoải mái và thanh thản ở cái ghế sofa "đáng yêu" ấy
- Này, đừng hét lớn lên như vậy tội màng nhĩ tôi lắm
Cùng với hai ánh mắt khinh bỉ nhìn nhau của hai phe phái trừ Bạch nhi và Yết thì hai người này không tham gia vào trận chiến mệt hơi tốn sức này. Hai phe phái cứ chí chóe nhau nhất là Sư và Song Song hai người này làm cho Ngư và Bình nhi phải mệt mỏi và bỏ cuộc giữa cuộc chơi. Ai cũng phát hiện ra Xử và Bảo Bảo đi xuống trừ hai người đang nóng máu cãi tới cùng không ai chịu thua ai nhờ đó mà có được một màn đe dọa của tác giả và người thực thi nó là Bảo Bảo, măt Bảo Bảo toàn khí đen như thể đang nói "Để tôi yên...cho tôi ngủ..." một hành động kết nhau của suy nghĩ đó, trên tay Bảo Bảo lại lấy đâu ra một bình thí nghiệm màu của chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho nó cực kì đáng sợ, một màu sắc tím pha đen còn nổi lên khí của chết chóc,