Trò Chơi (1)
Sáng ngày chủ nhật, tại phòng khách tất cả đã tập hợp lại đầy đủ chỉ thiếu mỗi Bảo Bảo và Ngưu. Ngưu thì ở trên nhà ăn lục lọi chiếc tủ yêu thương chứa đựng tất cả tình yêu của mình còn Bảo Bảo thì chậm rãi bước đi khi vừa ra khỏi thang máy do cô không muốn ăn sáng nên đi thật chậm để câu giờ nhưng đen làm sao có lẽ do Bảo Bảo vẫn còn ngái ngủ nên vừa đi ra khỏi thang máy liền đập một cái "Cốp" vào tường, giờ Bảo Bảo đã choáng váng cả mặt mày nhưng sau đó cô đứng dậy tại chỗ một lúc, khi mới bước đi lại vấp ở đâu đó dưới chân nên té cái "Rầm". Mặt mũi Bảo Bảo đã tối sầm lại như muốn trút tất cả những cơn giận này ra ngoài nhưng cô đã cố kiềm chế nó và đứng lên đi tiếp có lẽ hai cú té ngoạn mục đó làm mắt cô bỗng dưng tối lại hoàn toàn và...kết quả là lại bị đập đầu thêm lần nữa. Do có cách âm nên ở dưới lẫn trong nhà ăn đều không nghe thấy âm thanh gì nhưng do bây giờ Bình nhi để tạm headphone xuống cổ và vì độ thính của Bình nhi vốn đã không bình thường để được người bình thường gọi là bình thường. Cô đã thốt lên câu nói hơi khó hiểu đối với những người mới gặp hay mới quen biết, cười mỉm rồi nhẹ nhàng nói
- Hôm nay Bảo Bảo bị bệnh gì sao?
Xử ngồi cạnh lấy làm lạ với câu nói đầy sự quan tâm đó
- Tớ không nghĩ là Bảo Bảo bị bệnh hay gì đâ...*Rầm rầm*
Vừa hay lúc đó có một tiếng động lớn phát ra từ phía cầu thang, tất cả mọi người đều nhìn vào cầu thang nhưng lại không thấy ai ngoài Sư đang đứng cạnh cầu thang khi nhìn xuống dưới đất Xử và Bạch nhi đã phải nhanh chóng chạy đến và đỡ...Bảo Bảo ngồi dậy, Xử phải mắng Sư một trận vì cái chân tinh nghịch đặt giữa chân cầu thang
- Cậu nghĩ sao mà lại để cái chân ở đó nếu Bảo Bảo bị chấn thương thì sao? Cậu sẽ chịu trách nhiệm???.......
Nó dài lê thê lắm nên chỉ nói tới đó thôi chen giữa câu nói của Xử là Sư cún con
- Tớ chỉ trả đũa tí thôi mà!!!
Câu nói đó lại làm Xử điên tiết hết cả lên và mắng cho một trận hết cả 2 tiếng làm cả bọn con trai đang phân tán xung quanh phải tròn xoe cả mắt nhìn một nhóm đó, Bạch nhi không để ý tới Sư nữa vì có Xử mắng dùm rồi, Bạch nhi đỡ Bảo Bảo ngồi dậy lo lắng hỏi
- Em không sao chứ?
Vì quá ồn ào nên Bình nhi phải kéo headphone trở lại vị trí cũ vốn có của nó để giảm bớt tiếng ồn rồi một cách đúng đắn cô cho một câu với Bạch nhi và Xử
- Thấy chưa tớ đúng mà Bảo Bảo có vẻ bị bệnh đó thôi!....Để xem...
Bình nhi ngồi xuống đưa trán mình lại gần trán của Bảo Bảo và đo nhiệt độ cơ thể nhằm chắc chắn rằng Bảo Bảo không bị cảm
- Đừng lo lắng cậu ấy không bị cảm, chắc bị suy nhược chút thôi
Sư đã được cứu nhưng cô vẫn đang trong tình trạng kỷ băng hà nên đông cứng cả người không di chuyển đi đâu được. Sư thì được cứu nhưng Bảo Bảo thì chưa chắc cô đang trong vòng vây của Xử và Bạch nhi về phần của Bình nhi thì cô ở phe trung lập nhưng cũng phải chịu cái ánh mắt loé sáng đầy ép buộc nhằm bắt Bảo Bảo hôm nay phải nghỉ ngơi và không được làm gì kể cả thí nghiệm thậm chí là làm bài tập. Bảo Bảo đang mệt lại càng mệt thêm vì chịu bốn con mắt đó cô đã phải nói nhỏ với Bình nhi
- Cậu giúp tớ một chút, sau khi hai người này ngủ thì cậu kéo họ lên tầng một và để đó cho Ngưu nhé!
Bình nhi bị sốc với câu nói của Bảo Bảo và nói lại rằng
- Giúp cậu thì cũng được thôi nhưng...cậu định để họ cho Ngưu thật sao?
Không muốn trả lời thêm cô ngay tức khắc lấy cái