Biệt Thự Ma - Manh Mối
Nhân Mã giận dỗi cái gì đó với bọn kia nên quay mặt đi chỗ khác phát hiện ra Ma Kết đã tỉnh dậy liền hô hoán lên thông báo cho mọi người biết
- Ma Kết! Cậu tỉnh lại rồi.
Mã Mã định nhào tới ôm Kết thì bị Yết kéo áo lại giựt ra sau mém nữa Mã Mã bị ngạt thở, chết không nhắm mắt rồi. Mã trừng trừng mắt nhìn Yết, mà Yết thì cũng chẳng thèm để tâm mấy đâu chỉ lườm nhẹ một cái thôi rồi đi đến giường Kết đang nằm, rồi quan tâm và hỏi
- Thấy ổn không? Có khó chịu gì không?
Kết lắc nhẹ đầu và nở nụ cười nhẹ tựa lông hồng
- Không sao, nhưng hơi đau đầu... chỉ cần các cậu im là tớ sẽ bớt đau!
Lời nói như con dao cứa vào trái tim mong manh của người khác, hàng loạt những cô nàng/anh chàng có trái tim yếu đuối đang diễn cảnh khóc sâu cực sâu...Kết lườm muốn nát mặt bà chị Bảo Bảo, vì rất nhạy với ánh mắt của người khác nên Bảo Bảo cũng nhanh chóng lườm lại với gương mặt như thể đang nói "Lườm tôi làm cái gì?", và Bảo Bảo nói lên thành tiếng như sau
- Sao lại nhìn tôi như đang nhìn con quái thú vậy?
Lại nở một nụ cười nai tơ hiền lành (thực chất cái nụ cười này khi được sinh ra đã là dành cho những con người nguy hiểm)
- Cậu suy nghĩ nhiều quá thôi!
Trong đầu Bảo Bảo đang đặt ra rất nhiều tình huống như nếu mình trả lời như này thì hắn sẽ nói lại như kia...v..v... thấy mệt vì phản ứng của đám tình huống đó đều giống như ở điểm: Kết đang cố làm con nai mới được sinh ra trên cuộc đời này, cảm giác phí hơi tốn sức nên Bảo Bảo chỉ im lặng và lảng ra chỗ khác, trước khi đi cô còn nhắn lại với Kết một câu
- Hãy cảm ơn Bạch nhi đi, không có chị ấy thì anh đã làm "mồi" ngon cho mấy lọ thuốc của tôi rồi!.......(ngưng một lúc khá lâu) Bạch nhi có vẻ rất lo lắng cho anh, ... liệu hồn anh đấy, làm Bạch nhi khóc là chỉ có một kết cục thôi nhé!
Chắc chắn đó là một lời đe doạ chứ chẳng vừa gì đâu, mà đe doạ rất có tâm vì đã thả thính giùm Bạch Bạch nhà ta. "Ý của cô ta là gì cơ chứ?" được diễn ra trong đầu Ma Kết (chỉ chậm tiêu thôi mà).
Một lúc sau, Kết cũng đã khoẻ hơn, đợi tới lúc này Ngư mới nói là tìm được một căn phòng có sức chứa lớn đủ cho mấy chục người, vậy là cả bọn cùng nhau đi theo Ngư đến căn phòng đó, ở tạm vào tối hôm nay, nằm chơi thoải mái được một hồi Mã Mã lại phải đi hỏi từng người toilet ở nơi thần tiên bến cảng nào. Sau khi Mã Mã đi thì đám con gái cũng bắt đầu đi đến phòng tắm, bọn con trai chẳng ai nói năng gì nhưng lại âm thầm bám theo bảo vệ, chỉ có ba người đại diện là Ngư, Giải, Tử.
~1 tiếng sau
~Các sao nữ bước ra thì thấy ba xác chết không hồn, bị hút hết chất dinh dưỡng và biến thành một bộ xương khô. Nhìn thấy các sao nữ thì mấy bộ xương khô mới lấy lại được linh hồn, chất dinh dưỡng vì đã đợi mòn đợi mỏi. "Hoá ra mấy bộ xương này là Ngư, Giải và Tử à?" Chắc chắn là suy nghĩ của các sao nữ rồi, cần gì phải đoán. Ngư nói
- Công nhận đám con gái các cậu làm gì cũng lâu.
- Không có đâu nha, Bảo Bảo xong lâu rồi!_Xử
- Vậy cậu ấy đâu?_Giải
- Đi chơi rồi_Ngưu
....mấy bợn trai nghe vậy cũng chỉ biết khô héo lời thôi chứ còn nói gì được nữa. Vì lũ chúng nó cũng phải biết được tính tình nhau cả rồi.
~~Ở một nơi nào đó, Bảo Bảo đang bước đi từ từ, xem cảnh quang xung quanh sẵn tiện tìm cái mà Song Tử đã nói. Đi lâu thiệt lâu mới tìm được chỗ Tử đã nói, nhưng cô lại phát hiện thêm một thứ nữa bên cạnh cánh cửa máu me đó. Trên kệ sách kế cánh cửa máu có một hệ thống mật thất, bên dưới là một căn phòng trống...đáng lẽ nó là nhà kho nhưng vì một lí do đặc biệt nào đó mà nó bị biết thành một nơi được trang trí đặc biệt bằng...đầu người. Nơi này giống như là một phòng thí nghiệm, những lọ thuốc vung vãi khắp nơi, có cả chiếc bàn để tử thi bên trên. Nhìn cảnh này mà Bảo Bảo chỉ muốn nôn ngay, cô không thích những thứ quá máu me nhưng cũng không thích những thứ quá bình thường... cơ bản là khó chiều. Trong khi Bảo Bảo dạo quanh trong căn phòng đó, thì ở bên ngoài ngay công tắc đóng mật thất bỗng nhiên lại có một bàn tay trắng toát hiện lên chạm vào nó và nhấn xuống một cách quyết đoán, như thể có người đang cố tình nhốt Bảo Bảo lại vậy!
Nghe tiếng động, cô vội vàng chạy ra để xem tiếng động đó là gì, nhưng mà...tiếc là mật thất đóng cửa lại rồi, đây là mật thất chỉ có thể mở cửa ở bên ngoài còn bên trong thì....cố mà tìm con đường khác mà thoát đi! Hên thì còn đường mà ra xui thì...tự hiểu.
Sau đó thì Bảo Bảo vẫn còn ngồi loay hoay với cái mật thất
~trong căn phòng lớn nơi các sao ở tạm
~- Lâu quá rồi mà Bảo Bảo vẫn chưa về đấy_Sư
- Chắc cậu ấy lại lạc vào mật thất nào đó rồi_Xử Nữ (phán như thánh)
Kết giở giọng trách móc
- Bây giờ mà còn lạc sao trời?
*Cốc cốc cốc* tiếng gõ từ bên ngoài cửa, những tưởng là Bảo Bảo nhưng khi Song Tử mở cửa ra thì chẳng thấy gì ngoài bóng đêm và không khí. Anh chàng tưởng đâu nghe lầm vì ở bên trong phòng lúc này cũng đâu được im lặng lắm đâu, mấy sao nữ đang ngồi hành hạ tên Mark bằng mọi cách có thể. Lúc sau Song Tử nghe tiếng gõ dồn dập hơn nữa, ngay cả Sư Tử ngồi bên cạnh (vì mệt, ngồi nghỉ ngơi) cũng nghe thấy, lúc này thì Sư là người ra mở cửa, vừa mới mở