Hôm nay chính là ngày mà Nhân Mã và Thiên Bình dọn về nhà mới. Hai cô bé cực kỳ háo hức về việc này. Thứ nhất là vì gia đình cô đã được đoàn tụ, không còn cuộc sống lo toan khổ sở như trước đây nữa. Và cũng vì mẹ các cô đã hết bệnh nhờ phẫu thuật, điều này phải cảm ơn tác giả (Evan: hahaha :D không có chi).
Nhân Mã cầm một túi đồ lớn xốc lên vai, quay sang nhìn Thiên Bình nói.
"Em dọn hết đống quần áo đó thì đem thẳng ra xe luôn nhé."
"Dạ."
Thiên Bình mỉm cười gật đầu. Căn phòng này cô đã sống mấy năm rồi, xa nó quả có chút nhớ. Cô sẽ nhớ lắm cái cửa sổ từng bị Nhân Mã làm vỡ, nhớ lắm cái khăn trải bàn bị cháy xém một góc, nhớ lắm tối nào hai chị em cũng vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Nhưng biết làm sao được, bởi không có cái gì là mãi mãi mà.
Biệt thự nhà Nhân Mã và Thiên Bình...
"Tất cả đều xong rồi!" Nhân Mã thở phào nhẹ nhõm, tay lau đi giọt mồ hôi còn vương trên trán. "Chị đi ra đây một lát nhé Bình Nhi."
"Vâng ạ!"
Nói rồi, Nhân Mã nhanh chân chạy xuống dưới lầu.
"Bác quản gia, con đi một chút nhé."
"Vâng thưa cô chủ."
Nhân Mã mỉm cười mở tung cửa ra, cô đã dọn dẹp tất cả những vật dụng cá nhân và quần áo vào tủ hết rồi, phải đến thăm Cự Giải thôi!
---------------------------
"Giải Giải!"
Lại thêm một nhân vật tiếng trước người sau, nhưng Cự Giải của chúng ta đương nhiên biết là người nào rồi.
"Mã Mã, dọn dẹp xong hết rồi à?" Cự Giải hướng cô một ánh mắt ấm áp.
"Ừ, xong rồi. Em đang dọn hàng ra chợ phải không? Uầy, chị tính rủ em qua nhà chơi."
"Ngày mai thứ bảy, mai đi cũng được mà. Nhà em vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu." Cự Giải phì cười, cô nàng ngốc nghếch này gấp cái gì chứ.
Nhân Mã cười hiền nhìn cậu, ánh mắt chứa rất nhiều điều muốn nói. Ánh nắng ban mai lấp lánh trên từng giọt nước còn đọng lại trên lá cỏ. Không khí ấm áp chan hoà khắp nơi. Nhân Mã (thuận tay) kéo áo cổ áo Cự Giải, môi cắn nhẹ lấy môi cậu.
Vậy là hôn nhau rồi đấy.
Cự Giải ngây ngốc mắt mở to nhìn cô gái trước mắt. Cánh tay cũng (thuận thế) vòng lấy eo cô kéo sát vào mình.
Đó là nụ hôn nhẹ vào buổi sáng sớm.
------------------------------
"Song Nhi."
"Nói nhanh."
"Cưới anh nhé."
"Ha ha ha ha!" Song Tử cười lăn cười bò khi thấy Pan đưa một chiếc nhẫn kim cương đến trước mặt cô. "Hôm nay anh bị ấm đầu à? Ha ha ha!"
Pan hắc tuyến giăng đầy đầu: "Anh nói thật mà."
"Được rồi, thôi đi, anh muốn gì ở tôi? Đừng có vòng co, vào thẳng vấn đề chính ấy." Song Tử đột ngột ngưng cười, ánh mắt đanh lại.
Pan khoé môi khẽ nhếch, cậu đóng hộp nhẫn lại rồi bỏ vào túi, vẻ tinh ranh lại hiện ra.
"Thế nếu việc cô và Song Ngư bé nhỏ giả danh làm thanh tra của Sở giáo dục thì sao?" Pan khoanh tay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô. "Có muốn người khác biết không?"
"Anh...!"
"Tốt, thế cứ từ từ mà suy nghĩ lời cầu hôn của anh đi tình yêu bé nhỏ."
Nói đoạn, Pan định hôn cô nhưng Song Tử nhanh chóng né kịp, nụ hôn chỉ phớt nhẹ qua má cũng đủ làm cô nổi cả da gà.
"%$¥₫@&!!! Đừng có làm mấy trò này nữa!!!" Song Tử