Xử Nữ ngồi trong phòng, đầu óc cứ ngẫm nghĩ mãi. Cậu hết nhíu mày lại lắc đầu. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Haiz...
Xử Nữ cậu là một con người cứng nhắc, lúc nào cũng tuân theo những quy tắc đã đề ra, lại không cho phép mình xao lãng bất cứ việc gì. Ấy mà... bây giờ cậu lại phải lòng một người lúc nào cũng lách luật, đi trễ, thích náo nhiệt, hay lo chuyện bao đồng: Bảo Bình.
Xử Nữ bạc môi khẽ nhếch khi nhắc đến tên cô. Đúng vậy, là con người mà, dù sao cũng phải có lần phá đi cái nguyên tắc cũ kỹ mà tiếp cận với nền văn minh mới chứ.
Tối nay, cậu quyết định sẽ tỏ tình với cô!!!
"Cinderaqua."
"Hửm?"
Bảo Bình trong cái tạp dề màu cam quay người lại, mặt vẫn còn dính một ít bột bánh. Chả là cô nàng đang làm đồ ăn xế cho cả nhà.
"8h tối đến công viên ABC, tôi có chuyện cần nói với cô." Xử Nữ nghiêm túc lấy tay đẩy gọng kính.
"Sao không nói ở đây luôn đi?" Bảo Bình vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Tôi không thích. Tốt nhất nên ăn mặc đẹp một tý."
Lời vừa dứt, Xử Nữ liền một nước đi thẳng về phòng làm Bảo Bình ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Mà Alisa, đôi mày khẽ chau lại. Xử Nữ hẹn Bảo Bình sao? Chắc chắn là chuyện không hay cho cô rồi.
"Được lắm, để xem..."
Alisa cười nhẹ, đôi mắt giảo hoạt liếc nhìn chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Tối đó...
Bảo Bình 6h như thường lệ đến khách sạn thăm mẹ. Cô thay đồ xong liền nhanh chóng bắt xe bus đến khách sạn ABC.
"Mẹ!" Bảo Bình mừng rỡ chui tọt vào lòng mẹ mình, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
"Bảo Bảo, tại sao con không dọn đến đây luôn? Nhà ta cũng đâu thiếu thốn gì để con phải sống bên đó."
"Chuyện này... con còn có nhiệm vụ phải làm, mẹ thông cảm..."
"Ừ, con lớn rồi, tuỳ con quyết định. Ngôi nhà của chúng ta, mẹ đã chính thức lấy lại và đứng tên. Con gái à, sau này phải biết thương mình một chút, đừng để người ta ăn hiếp, nghe chưa?" Mẹ Bảo Bình xoa đầu cô con gái nhỏ bé, ánh mắt bỗng trở nên hiền hoà. "Còn về chuyện du học, nếu con không muốn..."
"Không sao đâu mẹ! Con sẽ đi." Bảo Bình vội ngắt lời mẹ, đây là cơ hội duy nhất để cô có thể thoát khỏi Xử Nữ, là cơ hội duy nhất để cô không còn thích cậu nữa.
"Con gái... Con thích cậu ta rồi đúng không?"
"Ai... ai cơ?" Bảo Bình giật mình nhìn mẹ.
"Con nghĩ gì mẹ không biết à? Nhưng tuỳ con thôi."
Bảo Bình gật đầu cười lớn rồi lại ôm lấy mẹ, hít hà mùi hương và cái ấm áp mà cô không được cảm nhận đã lâu.
Hai mẹ con nói chuyện mãi đến 7h21 mới kết thúc. Bảo Bình sau khi tạm biệt mẹ liền đi bộ một mình đến công viên.
Từ khách sạn đến công viên cũng không xa lắm. Chỉ cần băng qua hai con đường lớn là tới.
Bảo Bình lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Đèn đỏ vừa bật sang, con đường chỉ có mình cô băng qua. Vừa khéo lúc ấy lại có một chiếc xe tải lạc tay lái đâm thẳng tới.
"Coi chừng!"
Két... ét... t... t...
Không còn kịp nữa rồi...
Những gì người ta thấy chỉ còn là một cô gái mặc áo T-shirt xanh ngọc nằm trong vũng máu. Trước khi nhắm mắt, trước mặt cô vẫn hiện lên khuôn mặt của mẹ và Xử Nữ, hai con người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Xem ra kiếp này phải phụ lòng mong đợi của cậu rồi, Xử Nữ...
-------------------------------
Xử Nữ cậu đứng ở công viên đã tròn 2 tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bảo Bình đâu. Vừa lạnh vừa đói, lần này cậu bị cho leo cây thật rồi.
"Mình thật là ngốc mà."
Xử Nữ nhủ thầm, chân đá mạnh vào cái bàn đầy nến và hoa trước mặt. Hẹn hò? Tỏ tình? Hoa? Nến? Đúng là những thứ lãng mạn một cách ngu ngốc!
Xử Nữ trước khi quay lưng bỏ về vẫn là nên kiểm tra điện thoại một chút.
Không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào? Bảo Bình, cô được lắm...
Xử Nữ đi một mạch ra xe, chạy thẳng về nhà.
"Anh Xử!" Alisa vừa thấy bóng dáng Xử Nữ ngoài sân liền chạy tới níu lấy tay cậu. "Bảo Bình, cô ấy nói phải về nhà với mẹ, nói anh không cần đợi, còn có... nói anh nên bỏ cuộc đi."
Xử Nữ nhíu mày, đôi mắt căm phẫn nhìn xa xăm.
"Ừ, cô về phòng trước đi."
"Nhưng mà..."
"Ngủ ngon."
Nhìn theo bóng lưng Xử Nữ, Alisa khoé môi khẽ nhếch. Muốn đối đầu với cô sao? Sợ bây giờ Bảo Bình đáng thương đã không còn cơ hội nữa rồi.
Sáng ngày hôm sau...
Lớp A12...
"Điểm danh nào lớp phó." Bạch Dương hướng Xử Nữ nói.
"Vâng. Nhân Mã?"
"Có!"
"Ma Kết?"
"Ừ."
"Bảo Bình?" Xử Nữ nhìn quanh, bàn của cô vẫn trống?
"À quên mất, Bảo Bình ngày hôm qua mẹ của em ấy có gọi điện đến. Em ấy bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện ABC. Cô định chiều nay cả lớp.... Ê ê ê, Xử Nữ? Em đi đâu vậy?"
Xử Nữ bỏ ngoài tai lời nói của Song Tử, lập tức chạy như bay ra cổng trường trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu tức tốc phóng lên xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Bệnh viện ABC, phòng số ABC...
Xử Nữ một tay mở hẳn cửa ra, mắt dáo dác nhìn quanh.
Trên chiếc giường màu trắng, Bảo Bình nằm đó, gương mặt, thần thái vẫn như vậy, nhưng duy chỉ có đôi mắt là vẫn thuỷ chung nhắm nghiền. Mà bên cạnh, một người phụ nữ chừng ba mươi mấy, bốn mươi đang ngồi đó nắm lấy bàn tay cô.
"Xử Nữ đúng không?" Người phụ nữ ấy cất tiếng nhè nhẹ.
"Vâng. Cô là..."
"Cô là mẹ của Bảo Bảo."
"Con xin lỗi, con không biết..."
"Không sao, cô có nghe Bảo Bảo nói về con rồi. Cảm ơn con bấy lâu nay đã chăm sóc cho nó." Mẹ Bảo Bình cười hiền, ánh mắt cụp xuống. "Con ở đây với nó một lát nhé, cô đi nói chuyện với bác sĩ."
"Vâng ạ..."
Sau khi mẹ của cô đi mất, Xử Nữ cậu mới ghé mông ngồi xuống giường, đưa tay lên vén phần tóc mái của cô sang bên tai.
"Bảo Bình?" Xử Nữ gọi nhỏ. "Tại sao bây giờ cô còn chưa chịu dậy? Cô có biết tối hôm qua tôi phải chờ cô bao lâu không? Tôi thích cô. Cô lắng tai lên mà