-Chà chà, hai cậu làm gì mà rầu rĩ quá vậy?-Kim Ngưu thắc mắc khi thấy Song Tử và Bảo Bình bước vào vác theo cái bộ mặt đưa đám.
Cả hai không nói gì, chỉ ủ rũ đi lại chỗ ngồi và nhớ lại chuyện hôm qua…
Flash back
Song Tử tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường của Bảo Bình, anh vô cùng hoảng loạn và vội chạy nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu, anh thấy tiến sĩ Bảo Nhi -mẹ Bảo Bình đang ngồi đọc báo, anh cẩn trọng lên tiếng:
-Thưa bác, cháu về nhà đây ạ…
Song Tử chưa kịp bước một bước nào thì mẹ Bảo Bình đã chặn lại:
-Con nói cái gì vậy Bảo Bảo? Về nhà ai? Sao lại kêu mẹ là bác?
Mẹ Bảo Bình nói với gương mặt biểu lộ đầy vẻ ngạc nhiên + lo lắng.
Song Tử nghe vậy thì ngu ngơ ngú ngớ, không hiểu gì cả.
Bỗng, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ cực kì điên rồ, đó chính là: Có thể, anh và Bảo Bình đã hoán đổi thân xác cho nhau.
Vội chạy lại tấm gương lớn đặt giữa phòng khách, Song Tử nhìn vào chính mình trong gương...
-M…Mình…là…Bảo…
*************
Trong khi đó, tại nhà Song Tử…
Bảo Bình mở mắt ra và thấy mình nằm trên một chiếc giường lạ, trong một căn phòng lạ.
Đã kịp hiểu chuyện gì đã diễn ra, cô tức tốc chạy lại gương với hi vọng là thuốc không có công hiệu nhưng…không như cô mong đợi, lọ thuốc hoán đổi linh hồn của cô chế đã công hiệu thật và người mà cô nhìn thấy trong gương hoàn toàn là Song Tử một trăm phần trăm.
Bảo Bình vừa thấy tự hào vừa thấy tủi thân, tự hào là từ trước đến nay, thuốc của cô chế lần đầu tiên đã có công hiệu nhưng không ngờ cô lại phải hoán đổi với một đứa con trai, cuộc sống của cô sau này sẽ ra sao? Cô phải ở trong cái thân xác này tới già sao? KHÔNG THỂ NÀO!!!
Bảo Bình chạy bịch bịch xuống cầu thang và thưa với cô Song Tuyết - tức là mẹ Song Tử:
-Thưa b…ừm, thưa mẹ, con đi qua nhà bạn Bảo Bình chút nha!
-Ừ, mà nhắc tới Bảo Bình mới nhớ, hồi sáng, con làm sao mà ngất xỉu ở nhà của tiến sĩ Bảo Duy và tiến sĩ Bảo Nhi vậy? Họ phải lái xe đưa con về tận nhà đấy! Thật là xấu hổ quá đi mất!
-Dạ tại vì…tại vì…hôm qua con hơi mệt.
Bảo Bình diện đại một lí do, trán cô rịn đầy mồ hôi cứ như là cô đang đứng trước tòa án tối cao vậy.
Mẹ Song Tử nhìn cô một cách ngờ hoặc, nhưng rồi bà cũng cho qua.
Bảo Bình phóng xe thẳng đến nhà mình, cô xin gặp Song Tử rồi cả hai cùng vô phòng Bảo Bình để nói chuyện.
Ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ lim, Song Tử - trong thân xác của Bảo Bình và cô - trong thân xác của anh chàng họ Song đang lườm nhau đến cháy cả mắt.
Đồng hồ kêu tích tắc không ngừng, nhưng Bảo Bình và Song Tử vẫn ngồi lườm nhau, toàn thân không cử động dù chỉ một chút.
Một lát sau, Song Tử chịu hết nỗi rồi, anh huơ tay loạn xạ trước mặt Bảo Bình làm cho cô nàng phát điên lên, tiếp sau đó, một cuộc đấu khẩu diễn ra ác liệt...
-Cũng tại cậu hết! Đã dặn là không được uống bất cứ thứ gì trong phòng của tớ mà!-Bảo Bình đập mạnh lên bàn, đứng dậy hét vào mặt Song.
-Tại ai biểu cậu để trên bàn học làm chi! Cậu nhìn đi, tớ có...trời ơi...Còn mớ đầu tóc dài loằng ngoằng này là gì...
-Cấm cậu nói đầu tóc ớ như vậy.
Cậu tưởng chỉ có mình cậu khỗ thôi sao, còn...
-Mà lúc này không phải lúc để cãi nhau, cậu mau tìm cách chế thuốc giải đi!-Song Tử đưa tay ra dấu hiệu dừng cuộc chiến.
Bảo Bình đứng suy nghĩ hồi lâu, nhưng rồi, cô cũng kìm chế cơn tức giận của mình xuống-A, còn nữa, có nên nói cho mọi người biết không?-Song Tử hỏi tiếp.
-Tuyệt đối không! Họ mà biết chuyện này thì thế nào cũng rối lung tung ben lên cho xem! Nếu muốn chế thuốc giải thì phải có nguyên liệu.
Vây giờ tớ phải gom hết đống đồ nghề này cái đã! Mà trong thời gian tớ chưa chế xong thuốc giải, cậu nhất định phải đóng giả tớ một thời gian, nhớ đóng cho đàng hoàng vô! Còn một chuyện cuối cùng rất quan trọng, cấm cậu sờ mó lung tung vào người tớ, không được chụp hình tớ…khỏa thân hay gì đó tương tự đó biết chưa! Không được tắm...hay nếu tắm thì phải ch mắt lại.
Còn nếu cậu không thì đừng mong có thuốc giải!-Bảo Bình ngại ngùng nói.
Song Tử nghe vậy thì tủm tỉm cười làm cho cô càng thấy bất an hơn -Thôi tớ về đây, nhớ lấy những điều tớ đã dặn!
Cô nói rồi gom hết những vật dụng mà có liên quan đến làm thí nghiệm vô một cái bao tải lớn rồi lôi xềnh xệch xuống dưới lầu, ba mẹ cô còn nhìn cô với một ánh mắt rất ư là khó hiểu, họ nói thầm với nhau: “Thằng Song Tử nó lấy đồ gì mà nhiều thế không biết!”.
Bảo Bình cũng hết cách, cô chỉ thở dài rồi ôm đống đồ lên xe chạy về nhà và bắt tay vào điều chế thuốc giải.
End flash back
Chuyện là như thế đó.
Và trong thời gian Bảo Bình vẫn chưa điều chế xong thuốc giải, thì vô số những chuỗi ngày dở khóc dở cười ập đến với cả hai người…
Ngày thứ nhất…
Cô giáo Hoa - cô dạy Sử của lớp, đang nhìn xuống Song Tử (mà thực ra là Bảo Bình) bằng một ánh mắt cực kì đáng sợ.
-Song Tử! Trong giờ học mà em dám làm việc riêng sao? Riết rồi không còn kỉ cương gì hết! Lên văn phòng viết bảng kiểm điểm ngay cho tôi!
Ngày thứ hai…
Tại phòng dạy võ…
-Song Tử! Sao hôm nay em yếu xìu như con gái vậy? Có phải ở nhà lười biếng không chịu tập luyện không? Phạt, chạy năm mươi vòng sân!
Ngày thứ ba…
-Nè Bảo Bình, cậu không thể giữ thể diện cho tớ được một chút hay sao? Mất mặt quá đi à!
Song Tử đập tay vô mặt, lắc đầu nói.
Đúng vậy, từ trước tới giờ, anh chưa từng bị giáo viên nào phàn nàn là làm việc riêng trong giờ học.
Anh cũng chưa từng thất bại lần đấu võ nào kể từ khi ba cho anh theo học võ, nhưng bây giờ thì lại...
Bảo Bình nghe Song nói thế, chẳng những không xin lỗi, mà còn thản nhiên cứ như điều ấy là điều bình thường hết sức vậy.
-Gì chứ, cậu mất mặt thì kệ cậu, mặt cậu chứ