12 Độ Ngọt

Sao cái gì anh cũng thích hết vậy?


trước sau

Trong lòng ông Chân, con gái bảo bối của ông vẫn còn nhỏ sao có thể yêu đương được! Muốn yêu cũng nên là tên tiểu tử thối Chân Hi kia chứ.

Huống chi Chân Điềm bình thường tính tình khép kín, nếu không ở nhà thì cũng là ở cửa hàng, hiếm khi cùng bạn bè ra ngoài đi chơi. Đàn ông mà con gái quen biết khả năng cao nhất là ở quán bia.

Không phải ông Chân có thành kiến đối với cửa hàng của Chân Điềm, nhưng trong quán bia loại người gì cũng có, chẳng may Chân Điềm bị lừa thì phải làm sao?

Việc này làm ông Chân lo lắng không yên, ngoại trừ bà vợ của ông thì ngay cả Chân Hi, ông cũng phải dặn dò để anh lưu ý em gái mình hơn.

Bà Vương Thục Trân vốn chỉ thuận miệng phàn nàn với ông Chân một câu, không ngờ ông trực tiếp biến thành trạng thái chuẩn bị chiến đấu, liền quay ra cười nhạo ông chuyện bé xé ra to.

Mãi đến thứ hai, bà nhìn thấy Chân Điềm mặc chiếc váy mới mua đi từ trên lầu xuống.

Rõ ràng là cô đã gội đầu.

Lúc này mới mười một giờ, bình thường giờ này Chân Điềm mới ngủ dậy. Nhưng hôm nay cô đã tắm rửa gội đầu, thay xong quần áo, thậm chí còn trang điểm, sửa soạn vô cùng xinh đẹp.

“Con làm gì vậy?” Trong lòng bà Vương Thục Trân vang lên tiếng còi báo động, không phải thực sự bị bà đoán trúng đó chứ? Chân Điềm thật sự yêu đương rồi?

Chân Điềm ho một tiếng ra vẻ tùy ý nói: “À, hôm nay con hẹn bạn ra ngoài ăn trưa, con quên nói với mẹ.”

Bà Vương truy hỏi: “Bạn nào? Là nam hay nữ?”

Chân Điềm hỏi lại: “Nam thì sao? Mà nữ thì thế nào?”

“Nếu như là nam, vậy chúng ta cần phải nói chuyện kĩ càng một chút rồi.”

“Không cần thiết đâu mẹ.” Chân Điềm nhìn thời gian, lách qua người bà đi ra ngoài, “Con đang vội, không nói chuyện với mẹ nữa. Pudding bye bye.”

“Gâu gâu.” Pudding nhiệt tình đáp lại.

Sau khi cô đi, bà Vương Thục Trân nhanh tay cầm điện thoại đi động lên gọi cho ông Chân báo tin: “Con gái ông hôm nay ăn mặc rất đẹp, nói là ra ngoài ăn cơm với bạn.”

Ông Chân liền cảnh giác: “Bạn bè nào? Nam hay nữ?”

Bà Chân: “Nó không nói, tôi đoán chắc là nam, là nữ thì cần gì nó phải che giấu.”

Ông Chân: …

Ông Chân: “Điềm Điềm thật sự đang yêu đương sao?” [rơi lệ]

Bà Chân: “… Nhìn chút tiền đồ của ông này, có điều nếu là yêu đương thật thì chúng ta phải hỏi cho rõ ràng.”

Ông Chân: “Nhất định rồi!”

Ông ngược lại muốn xem xem, là tiểu tử thối nhà ai dám lừa con gái ông!

Trong khi hai người thương lượng lựa thời gian tìm hiểu việc của Chân Điềm thì bên kia cô đã lái xe tới trung tâm thương mại Tinh Quang.

Nhà hàng thịt nướng Lilith của Tinh Quang rất nổi tiếng, mặc dù ở thành phố A cũng có vài chi nhánh của Lilith nhưng chi nhánh ở Tinh Quang là làm ăn tốt nhất. Chân Điềm cũng cho rằng hương vị ở nhà hàng này ngon nhất, cho nên mỗi khi ăn thịt nướng cô đều tới nơi này.

Nhưng ở đây cũng đông người nhất, chỉ cần tới chậm một chút liền phải xếp hàng chờ tới lượt.

Hôm nay Chân Điềm cũng coi như đi sớm nên rất thuận lợi chiếm được một bàn. Sau khi ngồi xuống cô liền nhắn tin cho Trần Túy.

Chân Điềm: Học trưởng, em đã tới rồi ^_^

Trần Túy lúc này đang lái xe không tiện gõ chữ, liền gửi tin nhắn thoại qua: “Anh vẫn đang ở trên đường, sắp tới rồi.”

Chân Điềm thấy tin nhắn thoại tới trong lòng liền nảy một cái. Cô đưa ngón trỏ chạm vào chấm đỏ bên cạnh, giọng nói ấm áp như ánh nắng của Trần Túy từ từ vang lên

Như vừa tìm thấy được bảo bối, Chân Điềm nghe đi nghe lại ba lần mới trả lời Trần Túy: “Không sao, không cần vội, anh lái xe nhớ chú ý an toàn.”

Trần Túy thấy câu này, khóe miệng bất giác cong lên.

Hơn mười phút sau, Trần Túy tới nhà hàng. Để hai người dễ tìm thấy nhau, Chân Điềm ngồi ở bàn cách cửa không xa. Trần Túy vừa đến cô liền vẫy vẫy tay về phía anh: “Học trưởng, ở đây.”

Trần Túy nhìn về phía tiếng gọi, liếc mắt một cái liền thấy cô.

Bình thường khi Chân Điềm ở cửa hàng, cô luôn luôn mặc đồ đồng phục để thuận tiện công việc, chưa hề nhìn thấy cô mặc váy dài như hôm nay. Mái tóc hôm nay cũng không buộc đuôi ngựa ở đằng sau như mọi hôm mà được uốn thành từng lọn nhỏ thả trên vai. Lần đầu tiên Trần Túy trông thấy Chân Điềm ăn mặc như vậy, trong giây lát có chút thất thần, cuối cùng nghe thấy âm thanh chào hỏi của phục vụ, anh mới trở về bình thường.

“Bạn tôi đang đợi ở đây, tôi tự tìm là được.” Trần Túy nói chuyện cùng phục vụ xong đi thẳng đến chỗ Chân Điềm đang ngồi.

Chân Điềm nhìn anh bước từng bước tới gần, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Quả nhiên cảm giác hẹn học trưởng cùng ăn cơm bên ngoài với trong cửa hàng của cô không giống nhau.

Cô vô thức cầm ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, cười cười với Trần Túy. Trần Túy ngồi xuống ghế đối diện cô, sửa sang lại quần áo, cũng nở nụ cười với cô: “Ngại quá, để em chờ lâu như vậy!”

“Không lâu không lâu, em cũng mới ngồi một lúc thôi.”

Trần Túy mím môi cười hỏi cô: “Em đã gọi đồ chưa?”

“Chưa, em chờ anh tới rồi cùng chọn.”

Trần Túy phát hiện khi ở cùng Chân Điềm, anh thời thời khắc khắc đều có thể mỉm cười.

“Xin hỏi hai vị đã có thể gọi món chưa ạ?” Người phục vụ lần nữa cầm thực đơn đi tới hỏi ý kiến bọn họ.

Trần Túy đem thực đơn đưa cho Chân Điềm ở đối diện, nói với cô: “Em chọn đi, chọn món em thích là được rồi.”

“Như vậy sao được!” Chân Điềm đã ăn ở đây rất nhiều lần, mỗi lần gọi đồ ăn đều không khác nhau mấy, cô lật xem một lượt thực đơn nói với người phục vụ: “Cho tôi một phần thịt heo ba chỉ, một phần sườn bò, một phần sườn phô mai. Học trưởng, anh có thích ăn sò biển không?”

“Thích.”

“Thịt xông khói thì sao?”

“Thích.”

“Còn tôm?”

“Thích.”

Chân Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao cái gì anh cũng thích hết vậy?”

Bởi vì ăn cùng em nên cái gì cũng thích.

Trần Túy cười cười không nói, Chân Điềm cầm thực đơn nghiêm túc nói với anh: “Anh không thích gì thì cứ nói, không cần phải miễn cưỡng đâu.”

Trần Túy nói: “Anh thật sự đều thích.”

“À, vậy được rồi.” Chân Điềm đem mấy món vừa chọn nói lại cho phục vụ, lại lật vài tờ phía sau, “Chúng ta lại chọn vài món chay đi, đậu phụ ngàn lớp… Em biết anh thích món đó.”

Trần Túy cười nhẹ một tiếng, cũng cầm cốc nước chanh bên cạnh lên uống một ngụm. Chân Điềm gọi ba món chay cùng một phần hoa quả và vài món nguội rồi đem thực đơn đưa trả lại cho phục
vụ. Trần Túy đợi cô chọn món xong liền nhìn cô nói: “Khẩu vị của em tốt nhỉ!”

Chân Điềm: “…”

Nguy rồi! Lúc gọi món ăn đắc chí mà quên hình tượng rồi, lẽ ra cô nên khống chế sức ăn của mình chứ!

Chân Điềm hối hận đến xanh cả ruột, chắc chắn học trưởng nghĩ cô là “dạ dày vương” rồi.

Mặc dù cô đúng là như vậy.

“Á, cái kia, em nghĩ anh là đàn ông nên có thể sẽ ăn nhiều hơn?” Chân Điềm vì kéo lại hình tượng bản thân, liền đẩy vấn đề lên người Trần Túy.

Trần Túy vui vẻ tiếp nhận, nói theo cô: “Ừm, đúng là anh ăn rất nhiều.”

Lúc hai người chờ món ăn, trong nhà hàng có không ít khách lục tục tới, chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã phải xếp hàng đợi.

“Nơi này làm ăn thật tốt nha, cũng may chúng ta đến sớm.” Chân Điềm nói xong lại nhìn Trần Túy ở đối điện hỏi: “Học trưởng, anh bình thường cũng tới đây ăn sao?”

Trần Túy đang uống nước động tác thì dừng một chút. Thật ra anh không có sở thích đặc biệt nào với chuyện ăn uống, Trần Nhất Nhiên thích ăn thịt nướng cho nên anh với thằng bé tới không ít lần. Nhưng sự tồn tại của Trần Nhất Nhiên, anh còn chưa nghĩ ra phải nói với Chân Điềm thế nào cho cô rõ.

Trần Nhất Nhiên luôn đi theo anh, cho dù sau này anh có bạn gái, thậm chí kết hôn, anh cũng không thể đưa Trần Nhất Nhiên đi. Nhưng anh lại không có lòng tin, nửa kia của mình cũng sẽ tiếp nhận Trần Nhất Nhiên.

Nếu như muốn cùng Chân Điềm tiếp tục tới đích ắt phải nói rõ chuyện của Trần Nhất Nhiên với cô, nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.

Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với Chân Điềm thêm một khoảng thời gian rồi mới nói với cô chuyện này.

Trần Túy lúc này không thể không thừa nhận, anh đang sợ. Anh sợ Chân Điềm không thể tiếp nhận Trần Nhất Nhiên, cho nên mới muốn đến khi tình cảm với cô ổn định thêm một chút mới nói chuyện này. Anh nghĩ tới lúc đó Chân Điềm sẽ nguyện ý chấp nhận Trần Nhất Nhiên hơn.

Ý nghĩ này khiến Trần Túy không khỏi tự giễu, đối với những đối tượng xem mắt trước kia, Trần Nhất Nhiên đều là lá chắn tốt nhất, hiện tại lại bởi vì chuyện của Trần Nhất Nhiên mà khiến anh trở nên cẩn thận.

Đây chính là tình yêu sao? Tình yêu quả nhiên sẽ làm cho con người trở nên yếu đuối.

“Học trưởng, anh sao vậy?” Chân Điềm nhìn Trần Túy đang cầm ly nước bỗng nhiên thất thần, vươn tay ra quơ quơ trước mặt anh.

Trần Túy đặt ly nước xuống nhìn Chân Điềm cười cười: “Không có gì, anh tới ăn chỗ này nhiều lần rồi, hương vị đúng là không tệ.”

Nghe Trần Túy nói anh cũng cảm thấy nơi này thức ăn không tệ, Chân Điềm liền an tâm rồi. Cô vẫn luôn lo lắng Trần Túy vì chiều theo khẩu vị của mình mà ăn không ngon.

“Hai vị, đồ ăn đã tới’. Hai người phục vụ đi đến, một người mang thức ăn lên, một người châm bếp nướng, cuối cùng một người ở lại hỏi bọn cô có cần phục vụ nướng thịt hay không.

“Không cần, chúng tôi tự nướng được rồi.” Trần Túy không muốn có người ở chỗ này quấy rầy liền bảo người phục vụ rời đi. Chân Điềm nhìn người kia đã đi xa, lại nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng có chút thấp thỏm.

Cô không giỏi nướng thịt, bình thường đều là người khác nướng, cô chỉ phụ trách ăn. Nhưng hôm nay lại khác, không thể để học trưởng ra tay nướng được, dù gì cô cũng phải giữ thể diện trước mặt anh.

Thế là cô cầm lấy chổi quét một lớp dầu lên vỉ nướng trên bàn, sau đó gắp thịt ba chỉ lên trải lên vỉ nướng.

Cô làm rất chuyên chú, Trần Túy nhìn thịt ba chỉ từng miếng từng miếng trải lên trên vỉ nướng, rồi lại nhìn Chân Điềm nói: “Thịt ba chỉ lúc nướng sẽ ra rất nhiều mỡ cho nên vỉ nướng không cần quét nhiều dầu như vậy đâu.”

Chân Điềm: “…”

Đúng vậy! Cô còn tưởng rằng hành động vừa rồi đã thành công lòe được học trưởng chứ.

Trần Túy nhìn tay cô bỗng nhiên cứng lại, liền cầm kẹp từ trong tay cô cười nói: “Để anh làm, em chỉ cần chờ ăn là được.”

Anh cởi bỏ nút cổ tay áo sơ mi ra, xắn tay áo từng chút từng chút tới khuỷu tay, sau đó gắp hai miếng cà tím bỏ vào vỉ nướng trên bàn cho hút bớt dầu. Chân Điềm nhìn động tác anh xắn tay áo tới mê mẩn, một lúc lâu mới rời mắt khỏi cánh tay anh: “Học trưởng anh thật lợi hại, cái gì cũng biết.”

Trần Túy bật cười: “Nướng thịt thôi mà, đâu có khó lắm đâu.” Anh vừa nói vừa kẹp lên một miếng thịt ba chỉ đã nướng chín bỏ vào trong bát Chân Điềm.

“Cảm ơn học trưởng.” Chân Điềm cầm một lá rau xà lách, cho thịt ba chỉ và sốt chấm lên, lại gắp thêm ớt xanh và lá tỏi…

Không, không được ăn lá tỏi.

Chân Điềm dừng đũa bỏ lá tỏi lại.

Trần Túy nhìn động tác nhỏ của cô, khóe miệng nhịn không được lại khẽ cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện