Giọng nói của Trần Nhất Nhiên mang theo sự non nớt đặc trưng của lứa tuổi này, nhưng khi hỏi thì cậu lại rất chững chạc.
Chân Điềm không ngờ thằng bé sẽ hỏi cô vấn đề này, ngây người một lúc, cô cười haha nói: “Thiện Thiện, ai nói với em chuyện này vậy?”
Trần Nhất Nhiên cau mày, trông rất phiền não, “Thật ra trước kia bà ngoại của em có sắp xếp mấy cuộc xem mắt cho cậu em, nhưng các chị đó biết cậu có nuôi em nữa, nên không cần cậu em.”
“Ấy…” Đây là lần đầu tiên Chân Điềm nghe kể chuyện Trần Tuý đi xem mắt, anh cũng trạc tuổi Chân Hi, mà nhà cô đang vội vàng sắp xếp cho Chân Hi xem mắt nên cô cũng hiểu sự gấp gáp của nhà Trần Tuý.
“Thiện Thiện à, sao em chắc các chị đó không cần cậu em? Cũng có thể là cậu em không cần các chị đó mà?”
Trần Nhất Nhiên hơi kinh ngạc, dường như cậu chưa từng cân nhắc tới khả năng này: “Thật ạ? Nhưng các chị đó không đẹp bằng chị Điềm điềm, nên có lẽ cậu thật sự không cần bọn họ.”
Mặc dù Chân Điềm thầm biết Trần Nhất Nhiên nói không có ý gì khác, nhưng không hiểu sao mặt cô vẫn hơi nóng lên, “Điều kiện của cậu em tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được vợ thôi, nên em không cần lo lắng mấy chuyện này đâu.”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, trông cực kỳ ngoan ngoãn, “Vậy chị Điềm Điềm có thể làm vợ cậu em được không?
Chân Điềm: “…”
Cô cầm tay lái, ho khan hai tiếng: “Thiện Thiện, chị đang lái xe, đừng nói chuyện phiếm với chị nữa.”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên đáp, im lặng vài giây, cậu lại ngẩng mặt nhìn Chân Điềm, “Nếu chị Điềm Điềm và cậu ở bên nhau thì em có thể ở lại trường, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ về, đảm bảo không ảnh hưởng đến hai người. Mà căn phòng em đang ở, cũng có thể để lại cho em bé của hai người sau này nữa.”
Chân Điềm kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu thật lâu. Trước kia Trần Tuý đã nói cô nghe về thân thế của Trần Nhất Nhiên, cô biết cậu bé cực kỳ có cảm giác thiếu an toàn vì không có bố mẹ, và cũng trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Nhưng cô không ngờ thằng bé có thể nói ra những lời như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô bình tĩnh lại, từ từ nói: “Thiện Thiện, cậu em rất thương em. Anh ấy không bao giờ cho rằng em là vướng bận cả, vì vậy em cũng đừng nghĩ mình là gánh nặng. Em thông minh đáng yêu như vậy, không cần biết sau này cậu em ở bên người nào, nhưng người ấy nhất định sẽ thích em.”
Trần Nhất Nhiên chớp chớp mắt, cuối cùng nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Vì những lời nói của Trần Nhất Nhiên nên Chân Điềm không thể nào bình tĩnh được. May mà toàn bộ hành trình cô chỉ cần đi theo sau xe Trần Tuý, điều kiện đường xá hôm nay khá tốt, không có kẹt xe, chỉ trong một giờ bọn họ đã lái xe đến nơi.
Ngày thường Trần Tuý công việc bận bịu nên không có cơ hội đưa Trần Nhất Nhiên đi công viên. Dù ngoài miệng thằng bé không nói, nhưng trong lòng đã muốn đi chơi lắm rồi.
Xe vừa dừng trước cổng khu vui chơi thì cậu đã háo hức chạy đi. Trần Tuý đợi Chân Điềm xuống xe, anh bước tới hỏi cô: “Em lái xe chở Trần Nhất Nhiên có mệt không?”
Chân Điềm cười nói: “Không ạ, thằng bé rất ngoan.”
Nghĩ đến những gì Trần Nhất Nhiên nói với cô trong xe, Chân Điềm muốn tìm một cơ hội trò chuyện với Trần Tuý. Trần Nhất Nhiên đã chạy đi trước, cậu gọi hai người họ: “Cậu, chị Điềm Điềm, hai người còn đứng đó làm gì vậy? Nhanh đến đây đi, cháu muốn chơi tàu lượn siêu tốc!”
“Chơi cái gì mà chơi? Cháu còn nhỏ, người ta không cho chơi đâu.” Trần Tuý nhẹ nhàng chặt một nhát.
Giấc mơ của Trần Nhất Nhiên là được một lần đi tàu lượn trong công viên. Cậu cảm thấy nếu đến công viên mà không đi tàu lượn thì đồng nghĩa với việc không đi vậy! Thế nhưng, một số cơ sở vật chất trong công viên có giới hạn về thể chất, ví dụ như nếu cậu thấp hơn một mét bốn mươi thì cậu sẽ không được chơi tàu lượn siêu tốc.
Trần Nhất Nhiên không chịu thua nhìn anh: “Lần trước đến đây là đã lâu lắm rồi, con đã cao thêm rồi!”
Trần Tuý nói: “Lần cuối cùng cậu đo chiều cao cho con, là một mét ba mươi.”
“Con…con kiễng chân là đủ mà!”
Đây là sự quật cường cuối cùng của Trần Nhất Nhiên.
Sau khi ba người mua vé vào công viên, Trần Nhất Nhiên chạy đến chỗ chơi tàu lượn trước. Hầu hết người chơi đều là thanh niên, và chỉ duy nhất có cậu là trẻ em. Trần Tuý biết thằng bé sẽ không bỏ cuộc nên cùng với Chân Điềm đến xếp hàng ở phía sau cậu.
Lúc đến lượt Trần Nhất Nhiên, nhân viên mỉm cười ngăn cậu lại: “Bạn nhỏ, sang bên này đo chiều cao nha.”
Trần Nhất Nhiên chà xát bàn tay nhỏ của cậu, đến trước vạch đo chiều cao, cậu lặng lẽ kiễng chân lên.
“Bạn nhỏ, không được kiễng chân.” Nhân viên nhẹ nhàng đè hai tay lên vai cậu, càng lúc Trần Nhất Nhiên càng thấp đi, “Cháu chưa cao tới một mét bốn mươi nên không thể chơi cái này được, đi chơi cái khác đi.”
Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Tuý và Chân Điềm, trong mắt đầy sự uất ức và không muốn. Trần Tuý im lặng một lúc rồi nói với cậu: “Nếu không con xem bọn cậu chơi?”
Trần Nhất Nhiên: “…” ????
“Thiện Thiện, chúng ta đi chơi cái khác đi, em thích chơi xe điện đụng không?” Cuối cùng Chân Điềm cảm thấy thương cậu nên dẫn cậu đi ra ngoài.
Trần Tuý cũng đi theo bọn họ, Trần Nhất Nhiên nhìn anh một cái rồi gật đầu với Chân Điềm nói: “Vậy chúng ta đi chơi điện đụng đi, em với chị Điềm Điềm một chiếc, còn cậu một mình một chiếc, chúng ta sẽ đụng bay cậu luôn.”
Chân Điềm không nhịn được cười, cô nói với Trần Nhất Nhiên: “Ừ, chúng ta sẽ đụng bay anh ấy.”
Trần Tuý nhướng mày không nói lời nào, rồi cùng bọn họ đi đến chỗ chơi xe điện đụng.
Lúc đến lượt bọn họ, Trần Nhất Nhiên nắm lấy tay cô rồi vọt vào: “Chị Điềm Điềm, chúng ta ngồi chiếc xe màu đỏ đó đi!”
Trần Nhất Nhiên chạy nhanh, kéo Chân Điềm theo rồi leo lên xe. Chân Điềm ngồi vào ghế lái, kéo tay vịn bảo vệ xuống che lại hai người. Trần Tuý chọn một chiếc xe màu xanh bên cạnh rồi cũng ngồi vào.
Rất nhanh xe trong sân đã đầy người ngồi, nhạc bắt đầu trò chơi vang lên hai tiếng, rồi mọi người bắt đầu di chuyển. Trần Nhất Nhiên chỉ về phía Trần Tuý, sau đó hét lên với Chân Điềm: “Cậu ở chỗ kia, đụng thôi!”
Chân Điềm khởi động xe rồi đánh lái về hướng của Trần Tuý, còn chưa kịp chạy đến đó thì có một chiếc ô tô màu vàng chạy đến bên cạnh, rồi tông ‘rầm’ vào chính giữa xe bọn họ. Xe của Chân Điềm bị văng ra xa, trong lúc trượt lại còn tông vào xe phía sau. Chiếc xe màu vàng vẫn không tha cho bọn họ, mà lại lao tới phía trước đầu xe.
Chiếc ô tô màu đỏ bị chặn cả đầu lẫn đuôi, đôi nam nữ trẻ tuổi trên xe vàng đang cười nói vui vẻ thì bất ngờ bị xe màu xanh tông vào, biến tiếng cười nói của họ biến thành tiếng la hét chói tai, đi theo chiếc xe
ra xa.
“Cậu làm tốt lắm!” Trần Nhất Nhiên đã quên mất lời nói muốn đụng bay anh, cậu níu tay Chân Điềm nói: “Chúng ta đụng chiếc xe màu vàng kia đi chị!”
“Ừ!” Chân Điềm vừa xoay vô lăng vừa đâm vào chiếc xe kia, đôi nam nữ đó chưa kịp điều chỉnh chỗ đậu xe thì đã tiếp tục bị đâm vào.
‘Uỳnh’ một tiếng, thiếu chút nữa răng Trần Nhất Nhiên đã đụng vào xe. Đôi nam nữ dường như bị choáng váng trước cú va chạm mạnh nên ngay cả đánh lái cũng không biết làm sao. Chân Điềm đụng người xong rồi nhanh chóng chuồn đi, Trần Nhất Nhiên nhìn chiếc xe màu vàng vẫn đậu trong góc tối thì cười lên haha.
Trò chơi kết thúc trong tiếng ‘uỳnh uỳnh uỳnh’, Chân Điềm kéo Trần Nhất Nhiên xuống, cảm thấy đầu óc mình còn hơi chấn động.
“Chơi xe điện đụng vui quá đi!” Trần Nhất Nhiên nắm tay Chân Điềm đi ra, bắt đầu suy nghĩ chơi trò gì nữa, “Tiếp theo, chúng ta chơi trò máy bay nhỏ đi ạ!”
Trò máy bay nhỏ mà cậu nói tương tự như trò chơi tàu lượn của trẻ em, một đứa trẻ có thể ngồi trên máy bay rồi chạy một vòng theo đường ray.
Đường ray này được thiết kế có lên cao xuống dốc, nhưng rất nhẹ nhàng.
Trò này về cơ bản là cho trẻ em chơi, nên Trần Tuý và Chân Điềm không ngồi vào. Trần Nhất Nhiên chọn một chiếc máy bay siêu ngầu, sau khi ngồi vào còn vẫy tay với Trần Tuý và Chân Điềm ở phía dưới. Chân Điềm cũng giơ tay vẫy lại với cậu, chờ máy bay nhỏ chậm rãi chạy đi, cô mới quay sang nhìn Trần Tuý: “Học trưởng, em muốn nói chút chuyện về Trần Nhất Nhiên với anh.”
Trần Tuý cúi đầu nhìn cô, có vẻ hơi khó hiểu: “Thằng bé sao vậy? Nó nói gì với em sao?”
“Ừ.” Chân Điềm gật nhẹ đầu, “Trên đường tới đây, thằng bé có nói với em chuyện anh đi xem mắt…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì Trần Tuý đã nóng nảy ngắt lời cô: “Chuyện đó là do người nhà anh sắp đặt, anh cũng đã nói với mẹ anh, bà ấy cũng hứa sau này sẽ không thu xếp việc xem mắt nữa.”
“Ồ…” Chân Điềm ngơ ngác gật đầu, “Nhưng dường như Trần Nhất Nhiên đang hiểu lầm anh vì thằng bé nên mới luôn thất bại trong việc xem mắt. Thằng bé còn nói với em là nếu sau này anh ở bên ai đó thì thằng bé sẽ chuyển đến trường ở, hơn nữa còn nói căn phòng hiện tại của thằng bé cũng được giữ lại cho con anh sau này.”
Chân Điềm không dám nói đối tượng trong lời nói của Trần Nhất Nhiên chính là cô, nên cô đã sử dụng phương pháp mập mờ này. Trần Tuý nghe cô nói xong liền ngẩn người, sau đó khẽ mím môi, không biết là đang nghĩ gì.
Chân Điềm nói: “Em nghĩ có thể thằng bé vẫn luôn bất an, anh nên tìm chút thời gian để nói chuyện với nó.”
“Ừ.” Trần Tuý bình tĩnh đáp, rồi lại chìm vào im lặng. Lúc Trần Nhất Nhiên đang chậm chạp đi về thì anh lên tiếng, “Nếu là em, em có để ý việc ở cùng với Trần Nhất Nhiên không?”
“Em?” Chân Điềm không ngờ mình bỗng bị hỏi như vậy, “Đương nhiên là không rồi, thằng bé còn nhỏ như thế mà bị tống vào trường học, hơn nữa một năm chỉ được về hai lần thì quá là đáng thương.”
Trần Tuý nhìn cô, nụ cười dần nở trên môi, “Vậy là đủ rồi.”
Tim cô chợt đập mạnh. Vậy là đủ rồi? Cái gì là đủ? Cô cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt Trần Tuý lúc này.
Có phải như cô đang nghĩ không?
“Cháu về rồi!” Trần Nhất Nhiên xuống máy bay rồi chạy đến trước mặt Chân Điềm và Trần Tuý, “Tiếp theo mọi người muốn chơi trò gì ạ?
Trần Tuý dời mắt khỏi người Chân Điềm, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu vậy: “Cháu chơi không mệt à?”
“Không ạ!”
“Vậy khát nước không?”
“Ặc, có chút ạ.”
Trần Tuý cười nói: “Cậu đi mua đồ uống, cháu muốn uống cái gì?”
Trần Nhất Nhiên giơ tay: “Cocacola!”
Trần Tuý không cho: “Hồi trưa cháu mới uống rồi, uống cái khác đi.”
Trần Nhất Nhiên bĩu môi: “Thế ăn kem ly được không?”
Trần Tuý nhìn Chân Điềm: “Em muốn ăn cái gì?”
Thấy Trần Nhất Nhiên đang nhìn chằm chằm mình thì Chân Điềm không khỏi bật cười, “Em cũng muốn ăn kem ly.”
Trần Tuý nghe xong liền bất lực lắc đầu: “Vậy anh với Trần Nhất Nhiên đi mua kem, em có thể tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát.”
“Được.”
Chân Điềm đi đến một chiếc ghế dài bên đường ngồi xuống. Trần Tuý dẫn Trần Nhất Nhiên đến một chiếc xe bán kem rồi gọi ba ly kem.
Tính tiền xong, anh cầm kem của mình với Chân Điềm đi tới bên cạnh Trần Nhất Nhiên: “Vừa nãy trên xe cháu nói gì với Chân Điềm thế?”
Trần Nhất Nhiên không ngờ chị Chân Điềm sẽ mật báo cho cậu của nó, nó giả vờ bình tĩnh liếm kem, “Cháu không nói gì cả.”
Trần Tuý cúi đầu nhìn nó một hồi rồi thở dài, nói: “Cháu ngốc à? Nếu muốn kết hôn, cậu sẽ đổi sang một căn nhà lớn hơn, cũng không cần cháu nhường phòng.”
Trần Nhất Nhiên hơi kinh ngạc, hoài nghi nhìn Trần Tuý, “Cậu có tiền đổi một căn nhà lớn luôn ạ?”
Trần Tuý nhíu mày, anh từ chối cho ý kiến: “Trông cậu nghèo lắm à?”
“Dạ…” Trần Nhất Nhiên biết lương của Trần Tuý không thấp, nhưng cậu cũng biết giá nhà cũng không thấp, “Vậy sẽ bán nhà đang ở đi ạ?”
“Ừ.”
“Căn nhà lớn kia cũng có phòng cho cháu sao?”
“Ừ.”
Trần Nhất Nhiên mím chặt môi, bờ môi nhỏ còn khẽ run: “Vậy chị Điềm Điềm cũng nguyện ý sống cùng cháu luôn ạ?”
“Ừ.”
“Cậu hỏi chị ấy rồi hả?”
“Ừ.”
Mặc dù Trần Tuý trả lời như được cài đặt tự động nhưng Trần Nhất Nhiên vẫn vì cảm xúc lẫn lộn mà đã đỏ cả vành mắt: “Cậu ơi, bây giờ con rất muốn hôn cậu.”
“Nhịn đi nhé.”