Trần Nhất Nhiên nhìn chằm chằm Triển Húc, vô cùng cố chấp, dảng vẻ như thể nhất định phải đợi được câu trả lời. Triển Húc bị ánh mắt của nó làm cho mất tự nhiên, hắn cầm lấy cốc nước trái cây uống một ngụm, nhấm nhấm đôi môi đã khô khốc: “Đã từng có.”
“Mấy người?” Trần Nhất Nhiên dường như không định dễ dàng cho qua chuyện này.
“…Một hai người.” Trước khi Triển Húc về nước, hắn không hề nghĩ rằng bản thân sẽ bị một đứa bé truy hỏi về phương diện này.
Vừa may Trần Nhất Nhiên không hỏi sâu hơn: “ Nhưng mẹ con thì một người bạn trai cũng không có, lúc đó mẹ nuôi con rất vất vả, cũng có một chú tới nói với mẹ rằng muốn chăm sóc bà ấy, nhưng mẹ lại không đồng ý. Mẹ còn trẻ, còn xinh đẹp như vậy, nhưng mẹ lại từ chối chú ấy chỉ vì sợ người đó sẽ đối xử không tốt với con.”
Triển Húc nghe những lời này trong lòng có chút xúc động, với điều kiện của Trần Nguyệt, cho dù mang theo cả Trần Nhất Nhiên cũng không hề khó để đi bước nữa. Nhưng xúc động thì xúc động, bây giờ là thời điểm quan trọng để tranh thủ tình cảm, hắn lập tức bày tỏ lập trường bản thân: “Bố cũng có thể không tái hôn, sẽ không có mẹ kế nào cả.”
“Vậy bố có thể sẽ có bạn gái không?”
“…Nếu con không thích, vậy sẽ không có.”
“Con không tin.” Trần Nhất Nhiên hừ mũi, “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, bố về sau định tự mình giải quyết sao?”
“…” Giải quyết cái gì, hắn không cần hỏi cũng biết. Triển Húc nhìn Trần Tuý, ánh mắt càng ác liệt hơn so với lúc nãy. Rút cuộc Trần Nhất Nhiên biết được những điều này từ đâu? Cậu bình thường toàn dạy nó mấy thứ chết tiệt này sao hả?
“…” Trần Tuý cũng rất muốn biết, Trần Nhất Nhiên biết được những điều này từ đâu. Anh cúi đầu nhìn Trần Nhất Nhiên với ánh mắt sâu xa.
Triển Húc lặng người một lúc sau đó mới mở miệng nói với Trần Tuý: “Tôi có thể nói chuyện riêng với nó vài câu không?”
Trần Tuý nhướng lông mày cười cười, nhìn thế nào cũng có vẻ không đồng ý, Triển Húc nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bắt cóc trẻ con ở đây đâu, tôi chỉ nói với nó đôi lời thôi.”
Trần Tuý mím môi đáp: “Được, tôi cho anh năm phút, tôi sang bên kia ngồi đợi.”
Trần Tuý ngồi sang một chiếc bàn trống cạnh đó, Triển Húc có chút bất mãn với khoảng cách gần như vậy nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Hắn nhìn Trần Nhất Nhiên ở phía đối diện, lúc hắn nói chuyện cố ý thấp giọng xuống nói nhỏ: “Bố biết con từ nhỏ đã sống với cậu, có tình cảm với cậu, nhưng cậu cuối cùng vẫn chỉ là cậu thôi, không thể thay thế bố được.”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Nhưng một người bố như bố thì có gì mà không thể thay thế được cơ chứ?”
“…” Trái tim Triển Húc bị đánh vỡ ra từng mảnh, con trai mình lại nói với người bố ruột như mình một câu như vậy, là người khác cũng khó mà chấp nhận được. Nhưng dù sao ngày trước cũng là do hắn có lỗi với Trần Nguyệt và Trần Nhất Nhiên, vì vậy hắn cũng có thể hạ cái tôi của mình xuống: “Trước đây bố đã không làm tròn trách nhiệm của mình, đây là lỗi của bố, nhưng về sau bố nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt. Con không nỡ rời xa Trần Tuý, vậy thì vào kì nghỉ hàng năm chúng ta có thể về nước thăm họ, chứ không phải sau này con không thể gặp lại cậu con.”
Trần Nhất Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy không bằng kì nghỉ mỗi năm bố về nước thăm bọn con là được rồi.”
“…” Triển Húc lại im bặt, Trần Nhất Nhiên là một đứa trẻ tám tuổi mà đã có tư duy logic tỉ mỉ như vậy, hắn nên cảm thấy vui mừng. Trong lúc bản thân có tâm trạng phức tạp, Triển Húc lại nhìn ra một tia sáng cơ hội, Trần Nhất Nhiên nói như vậy có nghĩa là nó đối với hắn cũng không phải là hoàn toàn chán ghét, vậy cũng có nghĩ là hắn vẫn còn có thể tranh thủ thêm một chút.
“Bố nghe nói Trần Tuý sắp kết hôn phải không? Kết hôn đối với cậu ấy là một việc rất quan trọng, cậu ấy có thể xây dựng một gia đình của riêng mình, mà con chỉ là cháu ngoại, như vậy sẽ khá phiền phức.”
Trần Nhất Nhiên bặm môi, lúc nói chuyện ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới mà không tiếp tục nhìn Triển Húc: “Cậu và mợ đã nói, hai người kết hôn rồi vẫn sẽ sống cùng con, bọn họ đều rất yêu quý con.”
Triển Húc cười một tiếng: “Đứa trẻ ngốc, đó chỉ là lời nói khách sáo của người lớn thôi. Mà cho dù bọn họ thực sự không ngại chăm sóc con đi chăng nữa thì con cứ nghĩ mà xem, hai người bọn là đôi vợ chồng mới cưới, đây là khoảng thời gian ngọt ngào nhất của họ, trong nhà lại có một đứa trẻ lớn như con, làm gì cũng bất tiện, không thể thoải mái được.”
Trần Nhất Nhiên tự nghịch ngón tay mình mà không trả lời. Triển Húc biết mình đã tìm đúng phương hướng, tiếp tục nói lí lẽ: “Lại nói, không bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ có con, con cũng biết chăm sóc một đứa bé là rất vất vả, đến lúc đó trong nhà còn có tới hai đứa, càng trở thành gánh nặng cho họ mà thôi.”
Trần Nhất Nhiên mím môi, nhỏ giọng đáp: “Con không cần họ chăm sóc con, con còn có thể giúp họ chăm sóc em trai em gái.”
“Cho dù con nghĩ như vậy, bọn họ sao có thể yên tâm giao đứa bé cho con chăm sóc được? Con cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, năng lực có hạn. Bố tin rằng vợ chồng Trần Tuý cũng rất yêu thương con, vì vậy bọn họ lại càng không thể bỏ mặc con, nếu như hai đứa trẻ bọn con đều bị ốm, bọn họ làm sao mà chăm sóc nổi? Về sau con học lên cao hơn, vẫn cần Trần Tuý lo lắng, lại nói xa hơn nữa đợi con trưởng thành, kết hôn mua nhà, bọn họ đều không thể không lo. Con muốn làm phiền tới bọn họ cả đời sao?”
Trần Nhất Nhiên cúi đầu không nói chuyện, Triển Húc biết thằng bé rất hiểu chuyện, vì thế nó sẽ càng không muốn gây phiền phức cho người cậu Trần Tuý này.
“Nhiên Nhiên, bố biết con là một đứa bé ngoan, con không muốn gây phiền phức cho cậu mợ con, nhưng con nghĩ như vậy cũng chỉ vì họ chỉ là cậu mợ mà thôi. Bố không giống họ, bố là bố của con, bố mới là người có trách nhiệm với con cả đời này. Con phiền bố như thế nào đi nữa đều không cần phải áy náy.”
Lời này của Triển Húc đúng là hợp tình hợp lý, tràn đầy yêu thương, nhất thời trên bàn lặng im không có tiếng động nào. Trần Tuý ước chừng thời gian đi tới: “Hết năm phút rồi.”
Triển Húc không nói gì thêm, Trần Tuý liếc nhìn Trần Nhất Nhiên vẫn đang cúi đâu, lông mày khẽ cau lại: “Sao vậy, hắn đã nói gì với cháu thế?”
“Không có gì.” Trần Nhất Nhiên đứng dậy, cầm lấy tay Trần Tuý: “Cậu ơi, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Trần Tuý đáp ứng, Triển Húc cũng không hề có ý giữ lại, nhìn bọn họ bước ra bên ngoài quán.
Trên xe, Trần Nhất Nhiên một mực không nói chuyện, Trần Tuý nhìn nó một cái hỏi: “Vừa rồi ở quán trà sữa, những câu cháu hỏi Triển Húc đó là cháu đã đọc được ở đâu hả?”
Trần Nhất Nhiên có chút mơ hồ: “Câu nào?”
“Những câu về bạn gái và đàn ông đàn bà đó.”
Trần Nhất Nhiên nhất thời hiểu ra trả lời: “À, đó đều là những kiến thức cơ bản về giới tính mà. Bây giờ nên giáo dục trong nước cũng rất coi trọng giáo dục giới tính đó.”
“…” Vậy cháu đã học được ở đâu thế hả? Anh rơi vào trầm mặc, sau đó quay lại vấn đề khi nãy: “Vừa rồi Triển Húc đã nói những gì với cháu vậy?”
“Không có gì cả.” Trần Nhất Nhiên vẫn trả lời như vậy.
Trực giác của Trần Tuý cho thấy nhất định hắn đã nói gì đó với thằng bé, giờ nó không chịu nói, anh chỉ đành phải để lại sau
có cơ hội hỏi lại vậy.
“Sắp tới ngày nghỉ của cậu, cậu sẽ đưa cháu và Chân Điềm đi chơi, cháu muốn đi đâu?” Trần Tuý hỏi tới vấn đề mà đứa trẻ nào cũng yêu thích.
Trần Nhất Nhiên ngẩn ra đáp: “Đi đâu cũng được, cậu hỏi xem chị Điềm Điềm muốn đi đâu, chúng ta đưa chị ấy đi.”
“Ừm.” Không biết vì sao trong lòng Trần Tuý cứ cảm thấy có chút bất an.
Về tới nhà, anh nói với Chân Điềm chuyện này, Chân Điềm an ủi anh đừng nghĩ quá nhiều, còn nói ngày mai sẽ tới chơi với Thiện Thiện, nhân tiện thăm dò nó chuyện đó xem sao.
Ngày hôm sau, Chân Điềm mang theo cơm trưa tới, Trần Tuý cũng sớm tan cả vội vàng trở về ăn cơm với hai người.
Trần Nhất Nhiên nhìn qua không có chút tinh thần, Chân Điềm mang tới cho nó thẻ trò chơi mới nó cũng chỉ nhìn qua một cái rồi lại đặt xuống.
Ngày hôm qua Chân Điềm còn an ủi Trần Tuý để anh đừng nghĩ nhiều, đến giờ bản thân cô cũng không nhịn được nghĩ ngợi. Đứa bé Thiện Thiện này nhiều tâm tư hơn những đứa bé bình thường khác, nó có thể suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, có lúc còn tỉ mỉ hơn cả người lớn bọn họ.”
Ba người ăn xong bữa trưa, Trần Nhất Nhiên buông đũa xuống nhìn hai người họ nói: “Cậu, chị Điềm Điềm, nhân tiện hai người đều có mặt ở đây, vậy cháu cũng có lời muốn nói. Cháu đã nghĩ kĩ rồi, cháu muốn sống cùng với bố, người đó là bố của cháu, vốn dĩ là nuôi dưỡng cháu là trách nhiệm của ông ấy.”
Chân Điềm sửng sốt, vốn dĩ cô cũng mơ hồ cảm nhận được nhưng bây giờ nghe Trần Nhất Nhiên nói ra như vậy vẫn cảm thấy có chút kích động. Cô nhìn Trần Tuý đang ngồi bên cạnh, mặc dù biểu hiện bên ngoài của anh rất bình thản, nhưng cô vẫn nhìn ra được tâm trạng anh đang rối loạn.
“Tuỳ cháu.” Trần Tuý buông bát đũa bước ra ngoài. Chân Điềm cảm thấy lo lắng cho anh nhưng lại không đứng dậy đuổi theo mà nhìn về phía Trần Nhất Nhiên hỏi nó: “Thiện Thiện, em có thể nói với chị Điềm Điềm, vì sao lại chọn ở cùng bố?”
Trần Nhất Nhiên nhìn cô, đôi môi run run, một lúc sau mới nói: “Chị Điềm Điềm, bố mới là người phải chịu trách nhiệm với em. Nuôi dưỡng em vốn không phải trách nhiệm của cậu, không đúng sao?”
Chân Điềm nhất thời không biết trả lời sao, cô xoa xoa mái tóc của nó, sau đó nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng con người có tình cảm mà, em nỡ rời xa cậu em sao?”
Trần Nhất Nhiên bẹt miệng, dáng vẻ như rất tủi thân: “Cậu về sau cũng sẽ có con của mình với chị Điềm Điềm, cậu sẽ là bố của người khác, bố em cũng không phải là cậu.”
Mỗi người đều chỉ có một người bố, nó không muốn cướp bố của em trai em gái.
Lớp trưởng của nó, Chu Huệ Huệ, nghe nói lúc bố mẹ cậu ấy muốn sinh em trai em gái cho cậu ấy, cậu ấy đã khóc rất lâu, ở trường học cũng không ngừng khóc. Nó biết Chu Huệ Huệ là không muốn bị người khác cướp mất bố mẹ của mình, cho dù người đó là em trai em gái ruột của mình. Về sau đứa bé của cậu có phải cũng sẽ ghét nó như vậy, cảm thấy là nó đã cướp bố mẹ của mình không?
Chân Điềm không nói nên lời, có lẽ đối với mỗi đứa trẻ mà nói, cậu không thể thay thế bố được, cô vò đầu nó cười: “Thiện Thiện muốn ở cùng với ai đều không sai, cậu em cũng sẽ tôn trọng nguyện vọng của em. Chuyện này không vội, em cứ từ từ suy nghĩ, chị đi xem cậu em thế nào, có được không?”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên ảo não gật đầu.
Trần Tuý đang ngồi trên băng ghế đơn dưới toàn nhà mà không có đi xa, Chân Điềm vừa bước ra liền nhìn thấy anh. Cô ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, Trần Tuý nhìn cô sau đó duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Bộ dáng của anh như chú cún nhỏ bị lạc đường, bám lên đùi cô mong cô an ủi, Chân Điềm ngẩng đầu, làm động tác hệt như cô vừa làm với Trần Nhất Nhiên, xoa xoa mái tóc của anh: “Được rồi được rồi, đừng khóc.”
“…” Trần Tuý im lặng siết chặt vòng tay của mình, vùi đầu vào cổ cô. Cứ như vậy một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng ôm Chân Điềm nói: “Có thể tới quán của em uống chút gì không?”
“Được, hôm nay em mời khách.”
Cho dù lúc này quán của Chân Điềm còn chưa mở cửa kinh doanh, nhưng cũng sẽ phục vụ đồ uống cho Trần Tuý. Không những vậy, Chân Điềm còn quan tâm, gọi một người tới uống với anh, miễn cho anh buồn bã uống một mình.
“”Cậu nghĩ thoáng một chút đi, dù sao cũng là bố đẻ của thằng bé, cậu dù có thân thiết mấy cũng không thể trở thành bố của nó được.” Đặng Lệ Dương vỗ vai Trần Tuý, an ủi anh, “Cậu nói xem nếu như là cậu, cậu chọn ở cùng bố hay ở với cậu mợ mình?”
Trần Tuý uống một hớp bia, mở miệng nói: “Tôi chỉ là không thể tin tưởng cái tên Triển Húc khốn khiếp kia.”
“Được rồi, không phải cậu đã nhờ người điều tra tình hình bên Mỹ của tên đó rồi sao? Tôi cũng tìm bạn bè điều tra qua rồi, thực sự không có vấn đề gì. Trần Nhất Nhiên dù sao cũng là con trai của hắn, cậu đừng lo lắng nữa. Lại nói bây giờ giao thông phát triển thuận lợi như vậy, cậu muốn tới Mỹ thăm nó không phải chỉ là một chuyện đơn giản thôi sao?”
Trần Tuý vẫn lặng lẽ uống bia, Đặng Lệ Dương cụng ly với anh, ra chiêu sát thủ cuối cùng: “Bây giờ thì cậu buồn bã thương tâm, đợi đến khi cậu và Chân Điềm cũng sinh con, cậu có khi lại vui vẻ cả ngày ngay ấy mà.”
Chân Điềm bị anh ta nói tới mức hai má nóng bừng, cô lại nhớ đến hôm Trần Tuý nói với cô về quá trình tạo em bé đó.
Trần Tuý tự tưởng tượng về đứa bé của bản thân mình với Chân Điềm, tâm trạng có tốt hơn đôi chút: “Chúng tôi cũng có thể sinh con gái.”
“Được được, cậu muốn sinh con nào thì sinh, tốt nhất là sinh đôi một trai một gái, nào, ly này coi như chúc mừng cậu trước.”
Sau khi uống hết một ly với Đặng Lệ Dương, Trần Tuý cũng không tiếp tục uống nữa, bia rượu cũng không phải là một thói quen tốt. Anh đứng dậy, nói với Chân Điềm: “Anh về trước đây, Trần Nhất Nhiên vẫn còn đang ở nhà.”
“Vâng, anh về từ từ nói chuyện lại với nó nhé, có cần em gọi xe giúp anh không?” Lúc bọn họ tới đây là đi xe của Chân Điềm, bây giờ Trần Tuý trở về chỉ có thể gọi taxi. Trần Tuý đáp: “Anh tự gọi được rồi, muộn muộn anh sẽ gọi cho em.”
“Vâng.”