Trên đường từ sân bay đến đài truyền hình ABA, tài xế đã nghe Trần Nhất Nhiên vừa khóc rưng rức vừa làm rõ tình huống ban nãy, người đàn ông vừa rồi ở sân bay không phải kẻ buôn người mà là người bố tồi tệ của nó.
“Hoá ra cậu của nhóc chính là MC Trần à, vợ chú rất thích xem các chương trình mà cậu ấy dẫn.” Tài xế vừa lái xe vừa nói chuyện với Trần Nhất Nhiên: “Nhóc cứ yên tâm đi, chú sẽ đưa nhóc an toàn đến gặp MC Trần.”
“Cảm… Cảm ơn chú.” Trần Nhất Nhiên rút một tờ giấy ra tự lau nước mắt.
Đến dưới chân toà nhà ABA, Trần Nhất Nhiên đưa tiền mình đã chuẩn bị sẵn ra trả cho chú tài xế, nó không đợi người ta trả lại tiền mà đeo ba lô trực tiếp chạy ra ngoài. Bảo vệ đứng ở cửa đài truyền hình nhìn thấy một đứa bé nhạy vụt qua như gió, nhất thời không kịp cản lại, cũng không thấy tung tích đâu nữa.
“Vừa rồi có phải có một đứa bé chạy vào trong rồi không?” Bảo vệ dụi dụi mắt, cho rằng bản thân đã tăng ca tới mức xuất hiện ảo giác rồi.
Một bảo vệ khác cũng nhìn theo hướng mà Trần Nhất Nhiên biến mất: “Tôi cũng nhìn thấy rồi, hình như là cháu của MC Trần.”
“À, vậy chúng ta có cần gọi điện thoại cho anh ấy hỏi xem sao không?” Đài truyền hình thường xuyên có các minh tinh ra vào, nếu như để lọt người gây rối vào trong thì bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Gọi đi.”
Hai người vừa nói xong thì lại có một bóng người vội vàng xông tới, lần này hai chú bảo vệ đã nhanh tay nhanh mắt cản được người đó lại: “Đứng lại! Anh làm gì vậy? Đài truyền hình là nơi anh muốn vào thì vào thì sao?”
Triển Húc vẫn muốn xông vào bên trong, nhưng hai người bảo vệ này thân hình lực lưỡng, hắn ta không cách nào xông vào được, đành phải từ bỏ: “Tôi tìm Trần Tuý.”
“Tìm MC Trần? MC Trần cũng là người có danh tiếng…À, tôi nhận ra anh rồi, lần trước có phải anh cũng tới tìm MC Trần phải không?”
“Đúng đúng đúng, tôi là người quen của Trần Tuý, phiền các anh cho tôi vào trong.”
Trong khi Triển Húc đang giải thích với hai người bảo vệ ở cửa, Trần Nhất Nhiên đã ở trong thang máy đi tới phòng làm việc của Trần Tuý ở trên tầng. Trần Tuý mới kết thúc trực tiếp không lâu, anh đang đi tới chỗ ngồi phía trước, MC thực tập đi theo nói với anh: “Thầy Trần, vừa rồi có người cứ gọi điện thoại cho anh mãi.”
Trần Tuý sửng sốt, gật đầu với cô ta đáp: “Cảm ơn.”
“Không có gì, không có gì ạ.” MC thực tập cười hihi nhìn anh.
Trần Tuý cầm lấy chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng trên bàn lên nhìn, trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ của Triển Húc, có cả của Trần Nhất Nhiên.
Mắt anh tối sầm lại, hai người họ gấp gáp tìm anh như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh đang định gọi lại cho Trần Nhất Nhiên thì nghe thấy tiếng gọi của nó từ ngoài cửa truyền tới: “Cậu ơi!”
Trần Nhất Nhiên vốn dĩ đã ngừng khóc nhưng lúc vừa nhìn thấy Trần Tuý, nước mắt lại trào ra. Trần Tuý ngạc nhiên nhìn nó, còn chưa kịp hỏi câu nào, Trần Nhất Nhiên đã lao vào lòng, ôm chặt lấy anh: “Cậu, cháu…hức hức…cháu không muốn ra nước ngoài với bố đâu, cháu….hức…cháu muốn học hành thật tốt, không để cậu phải lo lắng…cháu cũng sẽ…hức…cố gắng…rèn luyện sức khoẻ…cố gắng không để…không sinh bệnh…hức…sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu và Điềm Điềm…chị Điềm Điềm đâu. Huhu…”
Mọi người trong phòng làm việc đều nhìn hai người họ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Đặng Lệ Dương cầm cốc cà phê đi tới cũng ngẩn ra đứng tại chỗ.
Mới sáng ngày ra, ở đây đang diễn cảnh bi kịch gì thế?
“Xin lỗi, xin nhường đường một chút.” Triển Húc từ sau phía anh ta chen tới, nhìn thấy Trần Nhất Nhiên nước mắt nước mũi tèm lem đang ôm chặt lấy Trần Tuý.
Trần Tuý không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành phải an ủi Trần Nhất Nhiên trước. Anh nhìn Triển Húc đang đứng ở cửa một cái rồi nói với Đặng Lệ Dương: “Anh giúp tôi chăm sóc Trần Nhất Nhiên một lúc, tôi qua nói chuyện với bố nó đã.”
“Được, được, cậu cứ yên tâm.” Đặng Lệ Dương đáp ứng.
Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên đi vào phòng họp nhỏ bên cạnh đó, sau khi hai người họ rời đi, đồng nghiệp trong phòng vẫn còn có chút sững sờ. Đặng Lệ Dương ho khan một tiếng, đặt cốc cà phê trong tay xuống, giơ tay lên vẫy vẫy: “Được rồi, được rồi, mọi người đang làm gì thì làm đi, đợi lát nữa Điền Sâm tới thấy mọi người đều ngẩn ra ở đây thì không vui nữa đâu.”
Cả đám người như bừng tỉnh giấc, ánh mắt tò mò đánh giá Trần Nhất Nhiên sau đó lại vùi đầu vào công việc của mình.
Đặng Lệ Dương lấy khăn giấy, đi tới trước mắt Trần Nhất Nhiên khuỵu gối xuống: “Được rồi, được rồi, một đứa con trai lớn như vậy rồi, khóc làm gì chứ? Xấu hổ quá đi.”
Trần Nhất Nhiên biết Đặng Lệ Dương, nó nắm lấy áo của anh ta, lôi lôi kéo kéo hỏi: “Chú Đặng, cậu của cháu có phải không cần cháu nữa không?”
“Sao có thể chứ, cậu ấy hận không thể giữu cháu lại nữa ấy. Được rồi không khóc nữa, có muốn ăn gì không, chú đưa cháu đi mua.” Đài truyền hình cũng có máy bán hàng tự động, muốn ăn gì uống gì đều có thể mua được.
Trần Nhất Nhiên lắc đầu, ngồi trên ghế của Trần Tuý không nói chuyện.
Bên trong phòng họp, Trần Tuý đã hiều được đầu đuôi ngọn ngành sự việc, anh nhìn Triển Húc đang có sắc mặt không tốt chút nào ở phía đối diện, nói với hắn: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ không đồng ý để Trần Nhất Nhiên đi theo anh nữa. Lần này là ở sân bay, lần sau tới Mỹ rồi, thằng bé không phải sẽ lại một mình ngồi máy bay chạy về sao?”
Đây cũng là chuyện mà Triển Húc đang lo lắng, hắn biết Trần Nhất Nhiên không nỡ rời khỏi đây, nhưng hắn ta không ngờ rằng thằng bé đột nhiên lại bỏ chạy ở sân bay.
Triển Húc trầm mặc rất lâu mới từ từ mở miệng nói: “Nếu Trần Nhất Nhiên đã không muốn đi, tôi cũng không muốn ép buộc nó nữa, nó có thể ở lại trong nước, nhưng mỗi tuần đều phải gọi video với tôi một lần, nghỉ đông nghỉ hè đều phải qua với tôi.”
Triển Húc liệt kê ra một loạt các điều kiện trước đây của Triển Húc, Trần Tuý cười một tiếng đáp: “Được rồi, anh đây đúng là tiết kiệm được không ít công sức đấy nhỉ.”
Những điều kiện này là do anh đã nghĩ rất lâu mới liệt kê ra được, Triển Húc đúng là biết chiếm tiện nghi.
“Ngoài ra, mỗi tháng tôi cũng sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho Trần Nhất Nhiên, tiền học phí trong nước của nó cũng sẽ do tôi chi trả. Tôi biết cậu chuẩn bị kết hôn rồi, hi vọng sau khi đứa bé của cậu được sinh ra, cậu cũng sẽ không đối xử thiệt thòi với Trần Nhất Nhiên. Nếu như cậu đối với nó không tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đón nó đi.”
“Được.”
Hai người thương lượng xong chuyện này liền đi ra khỏi phòng họp. Trần Nhất Nhiên nhìn thấy họ ra ngoài liền vội vàng đứng dậy. Trần Tuý nhướng mày nhìn nó: “Chúc mừng cháu, cháu có thể tiếp tục ở lại đây.”
Tâm trạng của Trần Nhất Nhiên được thả lỏng một chút, nụ cười trên mặt mới được một nửa thì lại nghe thấy Trần Tuý nói tiếp: “Cậu đã nói với cháu bao nhiêu lần là không được chạy lung tung một mình? Cậu thấy cháu chính là nước đổ đầu vịt, đợt lát nữa viết bản kiểm điểm đi.”
Trần Nhất Nhiên:…
Thời điểm vui mừng như vậy mà cậu lại nói tới bản kiểm điểm là sao???
Thật không vì sao người như cậu mà lại theo đuổi được bạn gái nữa! Con người chị Điềm Điềm cũng quá tốt rồi!
“Nhiên Nhiên, bố phải về Mỹ rồi, về sau nghỉ đông bố sẽ đón con qua chơi, có thời gian bố cũng sẽ về thăm con.”
Trần Nhất Nhiên nhìn Triển Húc không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành gật đầu.
“Hành lý bố vẫn còn để ở sân bay, đợi lát nữa bố sẽ cho người gửi qua, hai người nhớ để ý nhận.”
Triển Húc nói xong lại nhìn Trần Nhất Nhiên lần nữa, “Vậy bố đi đâu, lần sau gặp lại.”
Đặng Lệ Dương nhìn hắn ra rời đi sau đó đến cạnh Trần Tuý nói: “Tên Triển Húc này nhìn có vẻ cũng không đến nỗi tồi tệ cho lắm, ít nhất đối xử với Trần Nhất Nhiên cũng không tồi.”
Trần Tuý đáp: “Anh thích hắn ta như vậy, có muốn đi cùng anh ta không?”
“…Phi!”
Trần Tuý trở về bàn làm việc của mình, nói với Trần Nhất Nhiên: “Một lát nữa là cậu có thể tan làm rồi, cháu ở đây đợi cậu, lát nữa chúng ta cùng nhau về.”
“Vâng.”
“Cháu có mang theo bài tập nghỉ hè đúng không? Vừa hay, đi phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh làm bài tập đi.”
Trần Nhất Nhiên:????
Nó tự nhiên có chút tiếc nuối Triển Húc rồi!
Lúc Trần Nhất Nhiên làm bài tập trong phòng nghỉ, Chân Điềm gọi điện thoại đến cho nó, nghĩ chắc là cậu đã nói hết tình hình cho cô rồi. Hai người nói chuyện điện thoại với nhau một lúc, Trần Tuý đã tới đón nó.
Trải qua chuyện như vậy, Trần Nhất Nhiên mặc dù không đi nữa nhưng nó vẫn có chút lo lắng: “Cậu ơi, cháu vẫn có thể về trường học tiếp không?”
Trần Tuý đáp: “Yên tâm, chuyện cháu đi cậu chỉ nói với cô giáo Dương thôi, thủ tục thôi học còn chưa làm. Vừa rồi cậu đã gọi lại cho cô ấy nói cháu không đi Mỹ nữa rồi.”
“Ồ, vậy tốt rồi.” Trần Nhất Nhiên giờ mới thấy yên tâm, “May là lúc cháu chuẩn bị đi không có làm tiệc liên hoan chia tay đưa tiễn gì đó, nếu không bây giờ lại phải mất công giải thích với mọi người cháu không đi
nữa.”
Trần Tuý cười một tiếng không nói gì, Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nói với anh: “Cậu, lúc trước bởi vì chuyện của cháu nên đã làm lỡ buổi gặp mặt của ông bà ngoại và bố mẹ chị Điềm Điềm, bây giờ cậu có thể hẹn lại được rồi.”
Trần Tuý liếc nhìn nó: “Cháu chỉ là một đứa trẻ con tám tuổi thôi, sao lại cứ thích lo chuyện của người lớn thế hả?”
“Cháu sắp được chín tuổi rồi!”
“Ồ, cháu đang nhắc cậu chuẩn bị mua quà sinh nhật cho cháu phải không?”
“Năm nay cháu lại có nhiều thêm một phần quà nữa rồi, bố cháu nói sẽ gửi quà về cho cháu!” Trần Nhất Nhiên hạnh phúc nói.
“Gọi thân thiết quá nhỉ, có tiền đúng là tốt số mà.”
Triển Húc sau đó đã dùng thực lực chứng minh là mình thực sự có tiền, bởi vì hắn đã gửi cho Trần Nhất Nhiên tổng cộng chín phần quà, bù đắp lại tám phần quà trước đó chưa tặng.
Trần Nhất Nhiên quyết định không đi Mỹ nữa, ông Trần cũng vui vẻ trở lại, càng vui hơn là cuối cùng cũng có thể gặp mặt bố mẹ của Tiểu Điềm rồi.
Hai nhà đặt một phòng bao ở Thiên Hạ Cư, bốn người nhà Chân Điềm và bốn người nhà Trần Tuý ngồi đầy một bàn.
“Tiểu Điềm và Trần Tuý nhà chúng tôi cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, khó có được hai đứa lại hợp nhau, tôi thấy cũng nên sớm quyết định chuyện hôn sự của hai đứa thôi.” Chuyện mẹ Trần Tuý lo lắng nhất chính là chuyện này, lúc trước sắp xếp cho anh bao nhiêu mối xem mắt như vậy đều không thành công, bà cũng thực sự gấp lắm rồi.
Bà Vương Thục Trân đối với chuyện Trần Tuý trở thành con rể của mình cũng vô cùng nhiệt tình thúc đẩy: “Bà nói đúng đó, Điềm Điềm nhà chúng tôi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên định ngày thôi.”
Ông Chân nhỏ giọng nói một câu: “Điềm Điềm nhà chúng ta không còn nhỏ lúc nào?”
Bà Vương Thục Trân cười cười liếc ông một cái, ông Chân lập tức thay đổi khẩu khí: “Hiếm khi cả nhà đều tụ tập đông đủ như vậy, liền thương lượng chuyện này được rồi.”
Chân Hi ở bên cạnh trợn trắng mắt nhìn ông, thật là làm mất mặt đàn ông nhà họ Chân mà!
Mọi người đều không có ý kiến gì, Trần Tuý lại đột nhiên nói: “Bố mẹ, chú dì, cháu thấy chuyện này cũng không cần phải vội vàng như vậy.”
Trần Nhất Nhiên kinh ngạc nhìn anh, đầu cậu bị làm sao vậy? Nó vốn nghĩ trong tất cả những người ngồi ở đây thì người vội nhất phải là anh mới đúng!
Những người khác đều cảm thấy ngoài ý muốn, Chân Hi cười một tiếng hỏi anh: “Sao nào, cậu không muốn kết hôn sao?”
Trần Tuý giải thích: “Mọi người đừng hiểu nhầm, cháu không phải ý này, ý của cháu là muốn mua phòng cưới trước sau đó mới kết hôn.”
Mẹ Trần Tuý gật đầu, hiện giờ căn hộ mà anh với Trần Nhất Nhiên đang ở chắc chắn không phù hợp để kết hôn, đúng là nên tìm một căn hộ khác.
Bà Vương Thục Trân hỏi: “Vậy cháu định thế nào, đã tìm được căn nào phù hợp chưa?”
Trần Tuý đáp: “Cháu đã xem một số nơi rồi, nhưng vẫn cần Điềm Điềm qua đó xem lại nữa, cô ấy phải thích mới được. Sau khi mua xong còn phải sửa chữa trang trí lại nữa, nhanh nhất cũng phải sang năm mới vào ở được.”
Chân Điềm được nhiên là đứng về phía Trần Tuý: “Con thấy anh ấy nói đúng đó, hôn lễ cũng cần phải có thời gian chuẩn bị mà, sang năm tổ chức là vừa vặn.”
Mẹ Trần Tuý suy nghĩ sau đó nói với hai người: “Hôn lễ có thể không vội, hiện giờ rất nhiều thanh niên đều lĩnh chứng trước rồi mới tổ chức hôn lễ.”
Bà Vương Thục Trân nắm bắt được trọng điểm, lập tức phụ hoạ theo: “Đúng đúng, hai đứa cứ lĩnh chứng trước đi.”
“Ấy…” Chân Điềm nhìn Trần Tuý. Trần Tuý nhìn cô cười cười, nói: “Con biết rồi, con cũng phải chuẩn bị một chút.”
“Cậu còn phải chuẩn bị gì chứ?” Trần Nhất Nhiên cũng gấp lên rồi.
Có lẽ là một đứa trẻ như nó hỏi ra câu này ngược lại có chút dễ thương, mọi người trên bàn ăn đều bật cười. Trần Tuý cũng cười nhưng anh không trả lời câu hỏi của Trần Nhất Nhiên.
Anh có thể chuẩn bị gì nữa chứ? Đương nhiên là cầu hôn với Chân Điềm rồi!
Mặc dù hai bên đều đã gặp mặt bố mẹ, người lớn hai nhà cũng đã trực tiếp thảo luận tới chuyện hôn sự rồi, nhưng anh vẫn nên tuân theo quá trình bình thường, cho Chân Điềm một lời câu hôn. Anh biết cô gái nào cũng sẽ để ý tới điều này.
Anh vừa vặn có quen biết với người chuyên tổ chức các đám cưới liền liên lạc với họ để họ giúp anh lên một phương án cầu hôn, chuyện xem nhà cũng phải làm cùng lúc này.
Trần Tuý vẫn nghĩ phải mua một căn hộ mới, những căn mới chưa bán này hiện giờ không còn nhiều nên Trần Tuý đã tìm một người trung gian tới giúp anh.
“Căn hộ này trước đây anh đã xem qua rồi, anh thấy môi trường xung quanh đây cũng không tồi.” Trần Tuý liên tiếp hẹn Chân Điềm đến xem căn hộ này vào ngày hôm nay, vì để tiện cho Trần Nhất Nhiên đi học, anh vẫn chọn một căn hộ mới ở cùng khu.
Chân Điềm theo anh xuống xe, người môi giới đã đứng ở trước cửa tiểu khu đợi bọn họ: “Đây là người môi giới anh tìm sao?”
“Ừm.”
“Em thấy chúng ta nên đưa cả Trần Nhất Nhiên theo.”
Trần Tuý cười cười nói: “Đợi khi nào quyết định xong anh sẽ đưa nó tới xem.”
“… Quyết định rồi thì còn xem làm gì nữa?”
Trần Tuý đáp: “Nó vẫn còn có quyền chọn phòng mà.”
“…” Được rồi.
Người môi giới vô cùng nhiệt tình tới đón bọn họ sau đó đưa họ đi xem nhà. Tiểu khu mà Trần Tuý lựa chọn rất yên tĩnh, độ phủ xanh cao, phân luồng giao thông phương tiện hợp lý, đây là một tiểu khu cao cấp.
“Đây là tầng cao nhất của toà nhà này, căn hộ mà anh Trần thích nằm ở đây, diện tích tổng cộng khoảng 230 mét vuông, đủ cho một gia đình bốn người.” Người môi giới khi được giới thiệu cho Tần Tuý đã tìm hiểu rất rõ hoàn cảnh của anh, “Đương nhiên nếu sau này hai vị còn muốn có đứa con thứ hai thì căn hộ này vẫn đủ cho năm người.”
“Thế nào?” Trần Tuý đã xem qua một lần, vì vậy lần này chủ yếu là xem cảm nhận của Chân Điềm.
Chân Điềm đứng trên ban công nhìn ra xa, cười với anh nói: “Em cũng cảm thấy rất tốt, ban công này rất lớn, em rất thích!”
Người môi giới vội vàng tiến lên giới thiệu: “Một trong những chi tiết ăn khách của căn hộ này chính là ban công, tầm nhìn vô cùng rộng, diện tích lại lớn, cho dù mấy đứa trẻ có lăn lộn ở đây cũng có thể nữa.”
Chân Điềm bị anh ta chọc cười, sau đó cô đi vào xem phòng ngủ chính.
“Tôi giới thiệu căn hộ này cho anh Trần chủ yếu là vì cách bố trí của nó khá tốt.” Người môi giới lấy chiếc bảng mà anh ta mang theo ra và cho hai người họ xem sơ đồ mặt phẳng của toàn bộ căn hộ, “Căn hộ này được thiết kế có hai phòng ngủ chính, một phòng ở đây, còn có một khu vườn nhỏ, phòng ngủ chính thứ hai nằm ở phía bên kia của tầng dưới, hai phòng ngủ này có một khoảng cách hợp lý. Tôi biết hai người còn có một đứa cháu trai nữa, cách bố trí của căn hộ này bảo đảm cho dù hai người ở trong phòng làm bất cứ việc gì, phòng bên kia cũng không thể nghe thấy chút âm thanh nào.”
Chân Điềm: …
Bây giờ người môi giới đều chu đáo tỉ mỉ như vậy sao!