Nhà liên diếnTrần Nhất Nhiên làm anh trai, lớn hơn cô em gái Trần Hi mười tuổi. Trần Hi học năm thứ hai tiểu học thì Trần Nhất Nhiên đã học lên lớp mười một rồi. Từ nhỏ thành tích học tập của Trần Nhất Nhiên đã rất tốt, lên cấp ba liền trở thành một học bá danh tiếng thực thụ. Lại thêm ngoại hình đẹp trai nên có rất nhiều bạn học nữ yêu thầm cậu.
“Lớp... lớp trưởng, cậu có thể giảng giúp mình bài này không?” Một nữ sinh cầm cuốn sách bài tập toán, chỉ vào một bài toán hàm số cho Trần Nhất Nhiên xem.
Tiết học cuối cùng buổi chiều hôm nay vốn là tiết toán, nhưng do cô giáo dạy toán nhất thời có việc bận nên để cho cả lớp tự học. Trần Nhất Nhiên vẫn đang làm bài kiểm tra mà hôm nay giáo viên đã giao, nghe thấy bạn học nữ hỏi mình điều gì đó liền quay lại liếc nhìn.
Câu hỏi mà bạn nữ đó hỏi là một câu ở phần mở rộng, cũng khá khó, Trần Nhất Nhiên cầm bút suy nghĩ một lát sau đó bắt đầu giảng giải. Cô bạn đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu. Ở góc độ này nhìn Trần Nhất Nhiên còn có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cậu, bây giờ lông mi của con trai đều dài và cong như vậy sao?
Nói mới thấy, da của cậu cũng rất đẹp, nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng không hề thấy mụn hay lỗ chân lông gì đó. So với đề toán khó, cô bạn càng muốn thỉnh giáo cậu bình thường chăm sóc da như thế nào.
“Cậu có đang nghe không đấy?” Trần Nhất Nhiên giảng xong ngẩng đầu nhìn cô bạn học đang đứng bên cạnh.
Cô bạn bị cậu nhìn liền đỏ mặt: “Cái, cái đó, tớ vẫn có chút không hiểu lắm.”
“Nghe không hiểu từ bước nào?”
….Ngay từ bước đầu tiên đi? Từ đoạn lông mi cậu thật dài ấy!
Cô bạn bị hỏi tới mức lúng túng không biết làm sao, đề toán khó như vậy, cho dù có mượn thêm một cái đầu như cô, cô cũng không hiểu được. Chọn bài này mang đến hỏi Trần Nhất Nhiên đơn giản là vì nó càng khó thì cậu càng có thể nói chuyện với mình lâu hơn một chút.
“Thôi vậy, cậu chọn làm các câu khác trước đi.” Bởi vì cuốn sách bài tập này đã được thống nhất đặt cho cả lớp, Trấn Nhất Nhiên bình thường cũng có làm, vì thế đối với các đề luyện tập này cũng có quen thuộc. Cậu lật qua mấy đề khác, tìm thấy một câu hàm số, nói với cô bạn: “Câu này cũng giống với câu cậu vừa hỏi, nhưng câu này đơn giản hơn rât nhiều, cậu làm câu này trước đi, làm xong rồi sẽ thấy câu trước đó dễ hiểu hơn.”
“Ồ…” Cô bạn học liếc nhìn bài tập cậu vừa chỉ, nói; “Câu này tớ cũng không biết làm.”
“Câu này trên lớp cô giáo đã giảng rồi, trong giờ học cậu không nghiêm túc nghe giảng à.”
Mặt cô bạn lại càng đỏ hơn, không phải cô không muốn nghe, chỉ là mấy thứ liên quan đến toán học này không phải thứ cô muốn nghe là có thể nghe hiểu.
Trần Nhất Nhiên lại cầm bút giảng lại cho cô, mới giảng được một nửa, tiếng chuông hết tiết học đã vang lên.
Trần Nhất Nhiên lập tức đứng dậy thu dọn hết bút và sách vở trên mặt bàn cho vào cặp sách sau đó đeo lên lưng, đi ra ngoài: “Phần còn lại cậu tự nghĩ đi, nếu như vẫn không nghĩ ra ngày mai lại tới hỏi mình.”
“Ơ…” Cô bạn cầm cuốn sách bài tập ngơ ngác nhìn cậu ra khỏi lớp học.
Trần Nhất Nhiên thành tích đứng đầu khối, cũng thường giành vị trí sốt một ở những cuộc thi cùng độ tuổi, đồng thời, cậu cũng là người tích cực nhất sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học, một phút cũng không ở lại thêm.
Bởi vì cậu còn phải đi đón em gái.
Trần Nhất Nhiên học ở trường cao trung công lập tốt nhất thành phố A, mặc dù học phí hàng năm rất cao, nhưng tỷ lệ học sinh muốn nhập học hàng năm cũng phải cạnh tranh rất khốc liệt. Môi trường học tập vô cùng tốt, khuôn viên vườn trường được tu sửa vừa rộng vừa đẹp, cảnh sắc cũng không hề thua kém các đại điểm du lịch. Trường học này là trường liên cấp từ mẫy giáo cho tới tận cao trung, Trần Hi cũng học tiểu học ở đây. Nhưng trường học quá rộng, từ toà nhà cao trung đi đến khu tiểu học cũng không gần, vì thế mỗi ngày Trần Nhất Nhiên đều đạp xe đạp công cộng của trường đến khu tiểu học để đón Trần Hi.
Trường học đã chuẩn bị cho học sinh trong trường rất nhiều xe đạp công cộng, chỉ cần quét APP của trường là có thể sử dụng. Trần Nhất Nhiên chọn ngẫu nhiên một chiếc xe đạp ở dưới chân toà nhà rồi đạp xe đến khu tiểu học.
Vài nữ sinh đứng trên tầng nhìn cậu cảm thán: “Chỗ ngồi phía sau xe đạp của Trần Nhất Nhiên mãi mãi thuộc về em gái cậu ấy.”
“Ài ài ài, tới khi nào mình mới có thể được ngồi lên xe đạp của cậu ấy đây.”
“Cậu có thể bắt chước Mộc Mộc, trước tiên bắt đầu tìm cậu ấy hỏi bài tập toán.”
Khuôn mặt bạn học Mộc Mộc đỏ lên: “Cậu ấy chưa giảng xong cho mình thì đã đi mất rồi.”
Nữ sinh bên cạnh lại than thở: “Sao mình lại không có một người anh trai như vậy chứ? Anh trai nhà người ta quả nhiên tốt mà.”
Các lớp tiểu học tan học sớm hơn lớp cao trung, Trần Hi mỗi ngày sau khi tan học đều ở lại trong lớp làm bài tập, nhân tiện đợi anh trai tan học.
Trần Nhất Nhiên dựng xe dưới chân toàn nhà tiểu học sau đó hướng lên cửa sổ trên tầng gọi: “Hi Hi”
Trần Hi ngồi ngay gần cửa sổ, nghe thấy tiếng Trần Nhất Nhiên gọi, cô bé vui vẻ đứng dậy, thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn xuống dưới. Trần Nhất Nhiên đang ngồi trên xe đạp cười vẫy tay với bé, Trần Hi cũng nở nụ cười, huơ huơ tay với cậu: “Anh, em sẽ xuống ngay.”
Bé thu dọn đồ đạc của mình sau đó đeo ba lô lên vai đi ra ngoài. Lúc đi còn không quên tắt đèn và đóng cửa lại.
Trần Hi học ở trên tầng hai, bé chạy từng bước nhỏ xuống lầu, không quá một phút sau đã xuất hiện trước mặt Trần Nhất Nhiên.
“Lên xe, ngồi cho vững nhé.” Trần Nhất Nhiên quay xe nói với Trần Hi.
“Vâng.” Trần Hi ngoan ngoan đáp một tiếng, động tác quen thuộc trèo lên yên xe phía sau, ôm lấy lưng của Trần Nhất Nhiên, “Anh, em đã ngồi chắc rồi.”
“Ôm chặt anh đấy.”
“Vâng.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Trần Hi, Trần Nhất Nhiên đạp lên bàn đạp, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước.
Trong trường học có mộ hồ nước nhân tạo rất lớn, Trần Nhất Nhiên chở theo Trần Hi bé nhỏ ở phía sau đi qua bên cạnh hồ, hấp dẫn vô số ánh mắt của các học sinh.
Nữ sinh thì hâm mộ Trần Hi có một người anh trai đẹp trai, còn nam sinh thì lại hâm mộ Trần Nhất Nhiên có một cô em gái dễ thương.
Sau khi đạp xe đến cổng tường học, Trần Nhất Nhiên tìm vị trí trống dựng xe và khoá nó lại, sau đó dắt tay Trần Hi đi tới con đường phía đối diện. Xe đạp chỉ có thể sử dụng trong khuôn viên trường học. Lúc về thì có lái xe tới đón bọn họ.
Hai đứa sau khi về tới nhà, Trần Tuý và Chân Điềm đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy hai đứa về tới liền bảo chúng đi rửa tay rồi ăn cơm. Trần Hi sau khi rửa tay xong liền ôm lấy mẹ hôn một cái, rồi mới ngồi vào chiếc ghế nhỏ của riêng mình, bắt đầu ăn cơm.
“Hôm nay ở trường có vui không con?” Chân Điềm hỏi.
Trần Hi gật đầy nói: “Vâng, lúc con ngồi đợi anh trai đã làm hết một nửa bài tập về nhà rồi.”
“Hi Hi ngoan quá.” Chân
Điềm xoa xoa đầu cô bé, sau đó lại nhìn Trần Nhất Nhiên: “Thiện Thiện thì sao?”
“Bài tập về nhà của cháu còn chưa làm xong, có phải cháu không ngoan không?”
Chân Điềm bị cậu chọc cười: “Vậy cũng chẳng có cách nào, ai bảo cháu đã học lên cao trung rồi.”
Triển Húc có ý muốn cho Trần Nhất Nhiên ra nước ngoài học đại học, còn tích cực giúp cậu liên lạc với các trường đại học lớn ở nước ngoài, các trường này đều có yêu cầu rất cao. Mặc dù hiện tại Trần Nhất Nhiên còn chưa quyết định có đi du học hay không, nhưng cho dù là đi du học hay học đại học ở trong nước thì cũng không thể buông thả được.
“Anh trai ngoan nhất mà.” Trần Hi nghe không hiểu ý tứ đoạn trò chuyện của Chân Điềm và Trần Nhất Nhiên, chỉ thấy anh trai tự nói mình không ngoan liền nói giúp anh, “Anh trai còn giúp con làm bài tập nữa.”
Trước đây bài tập của Trần Nhất Nhiên đều do Trần Tuý phụ đạo, hiện giờ Trần Tuý đã có thể nghỉ ngơi, toàn bộ bài tập của Trần Hi đều để cho Trần Nhất Nhiên phụ đạo. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, cậu liền bồi em gái làm bài tập, Trần Hi có chỗ nào không hiểu, cậu đều có thể giải quyết ngay tại chỗ.
Người làm bố mẹ như Trần Tuý và Chân Điềm cảm thấy bản thân không có chuyện gì phải làm cả.
“Hiện giờ việc học hành của cháu cũng đã vào giai đoạn rất căng thẳng rồi, nếu như không có thời gian rảnh thì không cần phải phụ đạo cho em gái nữa, cậu sẽ phụ đạo cho em.” Trần Tuý lo lắng Trần Nhất Nhiên phụ đạo cho em gái làm bài tập sẽ mất nhiều thời gian, ảnh hưởng tới việc học tập của cậu.
Trần Nhất Nhiên lại không cho là như vậy: “Không sao đâu, sẽ không ảnh hưởng tới cháu, hiện giờ kiến thức của tiểu học cũng càng ngày càng biến đổi, cậu xem chưa chắc đã hiểu.”
Trần Tuý: “…”
Trước đấy tất cả bài tập về nhà của nó cho đến cả các đề thi Toán Olympic không phải cũng đều do anh phụ đạo cho sao? Sớm biết nó có khả năng như vậy, anh nên khoanh tay đứng nhìn từ đầu luôn mới phải ????
Sau khi ăn cơm xong, Trần Nhất Nhiên và Trần Hi lại cùng nhau học bài. Trong thư phòng có một chiếc bàn dài một mét tám, hai người mỗi người ngồi một đầu, không ảnh hưởng đến nhau. Trần Hi có bài nào không hiểu, hỏi Trần Nhất Nhiên cũng thuận tiện.
Chân Điềm bổ hoa quả, xếp lên đĩa rồi đưa vào cho hai anh em. Bài tập về nhà của Trần Hi ít hơn rất nhiều so với của Trần Nhất Nhiên, bé làm xong bài cũng không làm phiền anh trai, liền chạy ra ngoài tìm Chân Điềm và Trần Tuý chơi đồ chơi.
Trần Nhất Nhiên học bài cho tới tận mười một giờ đêm xong mới tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau, cậu và Trần Hi lại cùng nhau ngồi xe đến trường. Sau khi đến trường học, cậu lấy xe đạp đưa Trần Hi đến khu tiểu học trước, sau đó mới về lớp của mình.
Tiết tự học buổi sáng còn năm phút nữa mới bắt đầu, Trần Nhất Nhiên mỗi ngày đều đến rất đúng giờ.
Mộc Mộc ngày hôm qua hỏi bài cậu, nhìn thấy cậu đến, lại cầm theo vở bài tập đến tìm cậu hỏi: “Lớp trưởng, tớ đã tự mình làm nốt phần còn lại, nhưng đáp án vẫn không đúng.”
Trần Nhất Nhiên cúi đầu đọc bài tập của cô bạn, rất nhanh liền nhìn ra lỗi sai ở đâu, đang định nói thì có một bạn nam vội vàng phi vào cửa lớp với bộ dạng hớt ha hớt hải: “Lúc tớ vừa đến đây liền nhìn thấy La Lệ Sa lớp bảy đang chặn đường Chu Huệ Huệ ở đầu cầu thang.”
Trần Nhất Nhiên khẽ cau mày, Chu Huệ Huệ chính là lớp trưởng lớp hồi tiểu học của cậu. Hai người học lên cao trung vẫn cùng trường với nhau nhưng không cùng lớp, tự nhiên cũng không còn tiếp xúc nhiều như trước.
Về phần La Lệ Sa, đó là một học sinh cá biệt nổi tiếng hay bắt nạt bạn học.
Nữ đầu gấu!
Nữ sinh đầu gấu chặn nữ sinh hoa khôi ở cầu thang, màn diễn giữa hai nữ sinh…cũng không có gì kì lạ.
“Trần Nhất Nhiên, cậu không đi xem sao đi à?” Nam sinh vừa báo tin cho lớp dùng khuỷu tay huých Trần Nhất Nhiên với bộ mặt hóng hớt.
Trần Nhất Nhiên đáp: “Vì sao mình phải đi xem?”
“Haiz, cậu đừng có giả vờ nữa, mọi học sinh trong trường chúng ta có ai mà không biết La Lệ Sa thích cậu? Chu Huệ Huệ là thanh mai trúc mã của cậu, cho nên cậu ta nhất định là bị đánh ghen rồi!”
Bạn học Mộc Mộc vẫn còn đang đợi Trần Nhất Nhiên giảng bài cho mình cũng nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng, La Lệ Sa đó rất hung dữ, Chu Huệ Huệ có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Chu Huệ Huệ lớn lên khá xinh đẹp, học hành cũng tốt, lại còn là thanh mai trúc mã của Trần Nhất Nhiên, mặc dù những điều này khiến Chu Huệ Huệ không được nhiều nữ sinh trong trường ưa thích, nhưng đối với hành vi của La Lệ Sa, mọi người đều đồng tình với cô bé.
Trần Nhất Nhiên suy nghĩ một lát, lần nữa bỏ dở việc giảng giải nửa đề còn lại, rời khỏi lớp học.
Mộc Mộc cầm lấy vở bài bài tập của mình, lặng lẽ thở dài một hơi. Bài tập này rút cuộc bị dính phải lời nguyền rủa gì vậy chứ, hai lần đều dở dang không thành. Nhưng mà không sao, sau này cô vẫn có cơ hội tới tìm lớp trưởng một lần nữa.
Cô trở về chỗ ngồi, bạn nữ phía sau hóng chuyện hỏi cô: “Trần Nhất Nhiên thực sự đi tìm La Lệ Sa và Chu Huệ Huệ rồi à?”
Mộc Mộc gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
“Woao Woao, nhất định là đặc sắc lắm đây, chúng ta đi xem chứ?”
“…Thôi đi, sắp đến giờ tự học rồi.”
“… Lúc này mà cậu còn có tâm trạng tự học! Cậu chăm chỉ như vậy sao chưa từng thấy cậu thi được hạng nhất chứ!”
Mộc Mộc: “…”
Bạn bè thế đấy:)
Ở đầu cầu thang, Trần Nhất Nhiên vừa bước xuống liền nhìn thấy Chu Huệ Huệ đang dựa vào tường, bị La Lệ Sa đứng chặn bên ngoài.