Ngoại truyện 8: Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ ra nước ngoài du học.
La Lệ Sa vì muốn được bố mẹ chú ý đã từng cố tình để bản thân bị cảnh sát bắt một lần. Sau khi cảnh sát dùng điện thoại của cô gọi cho bố mẹ cô đang ở nước ngoài, bọn họ lại không hề giống như trong tưởng tượng, không tức giận trách mắng cô, càng không vội vàng gấp rút trở về nước.
Họ bỏ tiền ra thuê cho cô một luật sư tốt nhất, giải quyết êm đẹp mọi chuyện.
La Lệ Sa nhìn Trần Nhất Nhiên hỏi cậu: “Sao cậu lại tới đây?”
Trần Nhất Nhiên: “Chu Huệ Huệ nhìn thấy cậu trong KTV, cậu ấy sợ cậu xảy ra chuyện nên chụp ảnh gửi cho tôi.”
“Chu Huệ Huệ?” La Lệ Sa không ngờ tới lại là cậu ta, cô là người đã chặn đường, doạ nạt cậu ta ở cầu thang cơ mà, “Cậu ta lại có lòng tốt như vậy sao?”
“Cậu không tin thì thôi, nếu cậu đã không sao, tôi đi trước đây.”
Trần Nhất Nhiên quay người định rời đi, La Lệ Sa vội vàng giữ cậu lại: “Ấy, đợi đã, hay là chúng ta đi uống chút gì đi?”
“Không.” Trần Nhất Nhiên đi tới ngã rẽ trước mặt, muốn gọi một chiếc xe. La Lệ Sa đi theo phía sau, nhìn cậu nói: “Không ngờ cậu đánh đấm cũng được đó chứ, những người kia đều to cao hơn cậu.”
Trần Nhất Nhiên lơ đãng đáp: “Lúc tôi học năm ba tiểu học đã đánh thắng học sinh lớp sáu rồi.”
“Á, lợi hại như vậy sao?” La Lệ Sa lần đầu tiên nghe Trần Nhất Nhiên kể chuyện về bản thân, liền đuổi theo hỏi: “Không nhìn ra nha, học sinh ngoan như cậu cũng biết đánh nhau?”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Bọn họ đụng phải Chu Huệ Huệ, doạ cậu ấy phát khóc.”
La Lệ Sa: “…”
Rõ ràng đã biết Chu Huệ Huệ và Trần Nhất Nhiên là bạn từ thời tiểu học, cô ta còn lắm mồm làm gì cơ chứ: “Cậu có thể đừng nhắc tới Chu Huệ Huệ nữa không? Cậu thích cậu ta như vậy à?”
Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng dừng lại nhìn cô ta.
Không hiểu sao đèn đường đoạn này không được sáng rõ, nhưng trong màn đêm ánh sáng mờ mịt này, đôi mắt của Trần Nhất Nhiên lại càng lấp lánh. La Lệ Sa bị cậu nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, cô ta vô thức chỉnh lại mái tóc của mình, ngại ngùng hiếm thấy: “Cậu nhìn mình như vậy là ý gì?”
Trần Nhất Nhiên rời ánh mắt, nhìn về ngã rẽ ngay trước mặt: “Tôi và Chu Huệ Huệ không có gì cả, cậu ấy hình như có nam sinh mình thích rồi.”
“Ồ!”
Đôi mắt La Lệ Sa bỗng sáng lên, một đối thủ mạnh liền cứ thế mà bị loại rồi! Nhưng những lời vui vẻ sau đó cô ta còn chưa kịp nói ra liền bị Trần Nhất Nhiên làm cho nghẹn họng: “Tôi và cậu cũng sẽ không thể có gì cả.”
“…” La Lệ Sa im lặng, cũng không phải lần đầu tiên cô ta bị Trần Nhất Nhiên từ chối, nhưng ai bảo cô ta càng vấp ngã thì lại càng hăng hái chứ, “Chuyện này không thử sao biết được?”
“Hiện tại tôi sẽ không yêu đương, tôi chỉ một lòng muốn học tập thật tốt.”
“…Mình có thể cùng cậu cố gắng học tập mà, mình sẽ không làm cậu trễ nải việc học đâu! Mình bảo đảm!”
Trần Nhất Nhiên thu lại ánh mắt xa xăm, quay lại nhìn La Lệ Sa: “Tôi định thi vào trường đại học ở nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ đi du học.”
La Lệ Sa sững sờ.
Thành tích học tập của Trần Nhất Nhiên luôn luôn đứng đầu khối, trường họ cũng có rất nhiều học sinh chuẩn bị ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp. Trường học thậm chí còn mở các khoá đào tạo dành cho các học sinh dự đinh đi du học. Nhưng trước giờ cô ta chưa từng nghĩ rằng, Trần Nhất Nhiên cũng sẽ ra nước ngoài.
“Cậu quyết định rồi sao?”
“Ừm, bố tôi ở nước ngoài vẫn luôn liên hệ với các trường đại học giúp tôi.” Mặc dù cậu vẫn chưa chính thức nói với Trần Tuý và Chân Điềm chuyện ra nước ngoài du học, nhưng họ cũng biết dự định của cậu về phương diện này, hơn nữa họ cũng ủng hộ quyết định của cậu.
La Lệ Sa trầm mặc một lúc cho đến khi không kìm chế nổi cảm xúc của mình, cô ta hét lên: “Vì sao tất cả mọi người đều muốn ra nước ngoài? Nước ngoài có cái gì tốt mà hấp dẫn các người đến vậy!”
Bố mẹ cô ta cũng thường xuyên ở nước ngoài, cô ta xảy ra chuyện, họ cũng không muốn quay về nhìn cô một cái, hiện giờ Trần Nhất Nhiên cũng muốn xuất ngoại?
Trần Nhất Nhiên lặng lẽ nhìn cô ta một lát rồi hỏi: “Bố mẹ cậu cũng ở nước ngoài sao, bọn họ không định đưa cậu sang đó du học à?”
“Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi sẽ không ra nước ngoài! Tôi ghét nước ngoài!” Cảm xúc của La Lệ Sa có chút kích động. Bố mẹ cô ta đương nhiên cũng đã từng nhắc tới chuyện này, để sau khi cô ta tốt nghiệp xong cũng ra nước ngoài học đại học. Nhưng cô ta hận nước ngoài, cô ta ghét tất cả mọi thứ ở nước ngoài.
Trần Nhất Nhiên lờ mờ nhận thấy quan hệ của cô ta với bố mẹ không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Cậu đợi cảm xúc của La Lệ Sa bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nói: “Lúc tôi còn chưa sinh ra, bố tôi đã ra nước ngoài, ông ấy còn vì chuyện này mà ly hôn với mẹ tôi. Một mình mẹ tôi nuôi dưỡng tôi cho tới khi tôi hai tuổi thì bà qua đời. Sau đó tôi sống cùng cậu mình cho tới tận bây giờ. Tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu, từ nhỏ tôi cũng không có bố mẹ ở bên cạnh, nhưng cho dù như vậy, cậu không nên từ bỏ chính mình, cậu hoàn toàn có thể sống tốt hơn.”
La Lệ Sa cười một tiếng, lạnh nhạt nhìn cậu: “Cậu căn bản không hiểu đâu, cậu may mắn hơn tôi rất nhiều. Bởi vì tôi không có một người cậu yêu thương chiều chuộng tôi. Họ hàng tôi muốn tôi đến sống cùng với họ, chẳng qua là vì họ nhắm đến tiền của bố mẹ tôi, không có một ai thực sự quan tâm tới tôi hết.”
Trần Nhất Nhiên mím môi, không biết nên nói gì cho phải.
Không thể phủ nhận, điểm này cậu may mắn hơn La Lệ Sa, nếu không có cậu mợ, cậu cũng không biết bây giờ mình sẽ như thế nào nữa.
“Cậu muốn ra nước ngoài vậy cậu đi đi, chúc cậu bay cao bay xa ở nơi đó.” La Lệ Sa vứt lại lời này liền quay người rời đi. Trần Nhất Nhiên nhìn theo bóng lưng cô ta dần biến mất nhưng không hề lên tiếng gọi lại mà đi tới đầu kia của con đường.
Cậu đứng ở ngã rẽ gọi một chiếc xe, trực tiếp trở về nhà.
Trần Hi đã đi ngủ, Trần Tuý vẫn còn ngồi trong phòng khách đợi cậu trở về.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Tuý nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn Trần Nhất Nhiên đang thay dép ở cửa: “Về sớm hơn so với cậu nghĩ.”
“Ồ, cháu qua đó hát vài bài xong liền về luôn.” Trần Nhất Nhiên thay dép xong liền đi qua phòng khách muốn trở về thư phòng, “Đề thi vẫn còn chưa làm xog, cháu làm nốt đã.”
“Đợi một chút.” Trần Tuý gọi cậu lại, đứng lên đi về phía cậu.
“Sao vậy ạ?” Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Năm nay cậu mới vào lớp mười một nhưng đã cao một mét tám, đứng cùng với Trần Tuý cũng không thấp hơn là bao.
Trần Tuý nhìn cậu một lúc, sau đó hỏi: “Khoé miệng cháu sao vậy?”
Trần
Nhất Nhiên sửng sốt, vô thức sờ sờ khoé miệng mình: “Á”
Chạm phải vết thương mới thấy đau, khoé miệng không biết bị thương từ lúc nào, mà cậu không hề nhận ra.
“Cháu đánh nhau với người ta sao?” Trần Tuý hỏi cậu.
Trần Nhất Nhiên cúi đầu không nói chuyện.
“Chuyện gì vậy?” Trần Tuý cũng không nhượng bộ, hỏi tới cùng.
Trần Nhất Nhiên đáp: “Không có gì, có chút mâu thuẫn với bạn học, đã giải quyết xong rồi.”
Trần Tuý im lặng một lát, nhìn cậu hỏi: “Mặc dù để cậu tới dạy bảo cháu chuyện không đánh nhau với người khác thì không được thuyết phục cho lắm, nhưng chuyện này Điềm Điềm mà biết, chắc chắn sẽ rất lo lắng cho cháu. Nếu cháu nói đã giải quyết xong rồi, cậu liền tin tưởng cháu, ngày mai tự mình làm sao che vết thương này đi, đừng để Điềm Điềm nhìn thấy.”
“…Vâng.” Trần Nhất Nhiên cứ cảm thấy, Trần Tuý đứng đây nói với cậu nhiều như vậy cũng không phải vì thực sự quan tâm cậu bị thương ra sao, mà là để ý chuyện vợ mình nhìn thấy thì sẽ lo lắng hơn thì phải.
“Ngày mai không phải đi học, đêm nay cháu nghỉ ngơi sớm đi, bài tập còn lại ngày mai lại làm tiếp.”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên không tới thư phòng nữa, cậu về phòng tắm rửa, tự mình bôi thuốc lên khoé miệng sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau khi ngủ dậy, cậu soi đi soi lại bản thân trong gương, vết thương trên khoé miệng đã khô không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Haizzz, lấy cái gì ra che được đây? Phấn nền?
….
Trần Nhất Nhiên do dự một lúc, cuối cùng lấy ra một miếng băng keo cá nhân, dán lên trên mặt, vừa vặn che được vết thương.
Bữa trưa hôm nay đã hẹn cả nhà Lệ Lâm Lâm cùng nhau đi ăn xiên que, lại nói chủ cửa hàng lại là anh họ của Cố Tín. Bởi vì nhà Cố Tín cũng thường tới đây ăn nên ông chủ ở đây đã đặc biệt mở một chi nhánh dành riêng cho hội viên cao cấp là những minh tinh, người nổi tiếng không tiện lộ mặt đến ăn uống. Nhà hàng mà bọn họ đặt chính là nhà hàng này.
Trần Hi phấn khích nên đã dậy từ sớm, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ con, vì vậy cô bé rất vui vì được ra ngoài chơi. Trần Nhất Nhiên ở trong phòng mình làm bài tập về nhà một lúc, sau khi đến giờ xuất phát mới ra khỏi phòng.
“Anh, cuối cùng anh cũng ra rồi! Anh mà còn không ra Hi Hi sẽ đi gõ cửa phòng anh đó!” Trần Hi thấy Trần Nhất Nhiên ra ngoài, vui mừng chạy tới túm lấy tay cậu, kéo cậu ra cửa. “Nhà Lâm Lâm đã bắt đầu đi rồi, chúng ta cũng đi nhanh lên!”
“Được được được.” Trần Nhất Nhiên ngoan ngoãn để cô bé kéo ra ngoài. Chân Điềm nhìn thấy hai anh em đi tới, ánh mắt dừng lại ở miếng băng keo cá nhân dán trên mặt Trần Nhất Nhiên: “Thiện Thiện, mặt cháu làm sao vậy? Bị thương sao?”
“Không ạ, cháu bị mọc một cái mụn, vừa nặn ra xong, vì thế mới dán cái này che lại.” Trần Nhất Nhiên nói ra lời nói dối cậu đã sớm chuẩn bị cho Chân Điềm nghe.
Trần Tuý liếc nhìn cậu một cái, không nói gì. Chân Điềm tin lời của Trần Nhất Nhiên, gọi bọn họ cùng xuất phát.
Lệ Lâm Lâm hôm nay đặc biệt mặc một chiếc váy mới. Nhà cô bé tới sớm hơn nhà Trần Tuý một chút. Lệ Thâm đặt một phòng bao, cả nhà vào trong đó ngồi uống trà và ăn đồ ăn vặt trước.
Nhà hàng này có một điểm đặc biệt, chính là trong lúc những vị khách ngồi đợi món ăn sẽ được tặng xoài khô ăn trước, lúc trước đều là do ông chủ tự tay làm, hiện giờ ông chủ quá bận, món xoài khô được giao lại cho đầu bếp của nhà hàng.
“Lâm Lâm, nhà mình tới rồi đây!” Trần Hi chạy ở phía trước, đẩy cánh cửa phòng bao ra. Lệ Lâm Lâm nghe thấy tiếng cô bé, liền đứng dậy đón: “Hi Hi, anh Nhất Nhiên, mọi người tới rồi sao!”
Dư Vãn nói: “Sao lại chỉ chào anh Nhất Nhiên, còn có cả chú Trần và dì Chân nữa kia kìa.”
Lệ Lâm Lâm bị mẹ mình nói tới mức đỏ mặt, lại ngoan ngoãn chào Trần Tuý và Chân Điềm lần nữa.
Bảy người đặt một phòng bao lớn, ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn. Bên tay trái Trần Hi là mẹ cô bé, bên phải là Trần Nhất Nhiên, bên còn lại của Trần Nhất Nhiên chính là Lệ Lâm Lâm.
Trái tim Lệ Lâm Lâm nhảy nhót trong lồng ngực, lúc ăn cơm, Trần Nhất Nhiên phát huy hết phong thái của một ông anh cả, chăm sóc cho cả Trần Hi và cô bé. Cuối cùng Dư Vãn nhìn qua đây, nói với cậu: “Cháu cứ tự mình ăn đi, Lâm Lâm để cô lo cho.”
Trần Hi đáp: “Hi Hi cũng có thể tự ăn, anh không cần gắp thức ăn cho em nữa đâu.”
Chân Điềm cười cười xoa đầu cô bé, khen ngợi: “Hi Hi thật lợi hại.”
Lệ Lâm Lâm thực ra lại hi vọng Trần Nhất Nhiên có thể gắp thức ăn cho mình, nhưng giờ đến nước này, cô bé cũng đành nói: “Anh Nhất Nhiên tự ăn đi, Lâm Lâm cũng có thể tự lo cho mình.”
Trần Nhất Nhiên xoa đầu cô bé, học theo bộ dáng của Chân Điềm khen ngợi: “Lâm Lâm cũng rất lợi hại.”
Mặt Lệ Lâm Lâm thoắt cái đỏ bừng.
Bữa ăn ngày hôm nay diễn ra vô cùng vui vẻ, buổi chiều hai nhà còn cùng nhau đi ăn đồ ngọt, ngắm hoa. Chơi hết cả một ngày thứ bảy, chủ nhật Trần Nhất Nhiên lại hướng dẫn Trần Hi làm bổ sung bài tập ngày hôm trước.
Thứ hai vì phải chào cờ nên học sinh phải đến trường sớm hơn. Lúc Trần Nhất Nhiên và Trần Hi tới nơi thì vừa vặn đụng phải La Lệ Sa ở cổng trường.
Mái tóc màu đen của cô ta đã được nhuộm lại màu cũ, áo đồng phục cũng quấn trên người hờ hững như mọi khi, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su. Cô ta nhìn thấy Trần Nhất Nhiên và Trần Hi đi tới liền thổi “bép” vỡ bóng kẹo một cái, quay người bỏ đi.