Tại căn hộ 302.
Hiện tại, Hồng Quân vẫn đang bất tỉnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại, làm Phương cảm thấy vô cùng lo lắng. Có lẽ do cú ngã vừa rồi cộng thêm hai lần bị kích châm điện vô người nên mới như vậy.
Lúc này Phương mới để ý thấy toàn bộ không gian căn hộ này được bài trí vô cùng đơn giản, ít đồ dùng, tông màu trắng đen tạo cảm giác hơi lạnh lẽo, đúng là đậm chất lạnh lùng trầm tính của Hồng Quân.
Và cô chợt phát hiện, ghế sofa có hai con gấu bông Brown và thỏ Cony vô cùng đáng yêu, làm Phương có chút ngạc nhiên. Khẽ lấy con thỏ Cony dòm ngó, cô mỉm cười đáp:
“Một người như cậu ta cũng thích cặp đôi gấu bông và thỏ bông sao?”
Phương bỏ thỏ bông Cony về chỗ cũ, nhìn Hồng Quân vẫn nằm bất động trên sofa mà cảm thấy có lỗi và ngượng vô cùng, sao cô lại hậu đậu như thế chứ?
Bất giác, Phương vô tình nhìn thấy cổ tay trái của Hồng Quân có rất nhiều vết sẹo ngang chằn chịt giống như cắt mạch tay tự vẫn vậy. Không biết có điều gì lại khiến cô đưa những ngón tay của mình chạm nhẹ vào những vết sẹo đó của Hồng Quân, với những điều thắc mắc: “Tay cậu ta bị sao vậy? Đã có điều gì xảy ra sao?”
Bất chợt, Quân nhăn mặt tỉnh dậy làm Phương giật mình vội thụt tay lại với vẻ lúng túng.
Vừa nhìn thấy Phương, Quân ngồi bật dậy, nhìn cô với ánh mắt không thể lạnh hơn, pha sự giận dữ sâu trong đôi mắt. Cậu gân cổ lên đáp:
“Chắc mình điên với con nhỏ này mất thôi! Này, nhỏ thích châm điện người khác lắm hả?”
“Tôi không cố ý, ai biết lúc đó cậu lại xuất hiện chứ?”
Phương lí nhí phân bua, cúi gầm mặt xuống một cách e dè không dám ngước lên nhìn, tay vớ lấy con gấu Brown ôm chặt lấy nó vẻ hoảng sợ. Trước giờ, chưa ai dám lớn tiếng với cô cả, anh trai cô thì ôn hòa còn anh Hoàng thì nhẹ nhàng, có mỗi cậu ta lúc nạc nộ lúc trầm lắng khỏ hiểu với cô.
“Thiếu gia tỉnh rồi sao?”
Bác quản gia Sò vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hồng Quân tỉnh lại. Ông suýt ngất khi thấy cậu bất động ở ngoài cửa trước căn hộ khác, ông không dám gọi điện về cho Bella biết, vì sợ tiểu thư sẽ phóng xe tức tốc tới đây ngay lập tức. Thật tình, nếu như Hồng Quân có chuyện gì thì cô tiểu thư Bella sẽ điên máu lên thôi.
Hồng Quân nhíu mày ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của bác Sò ở đây, cậu thắc mắc:
“Sao bác lại ở đây?”
“À tiểu thư sợ cậu ăn uống không đầy đủ, nên bắt tôi lên đây hầm gà cho cậu ăn.”
Bác Sò trả lời với nụ cười rất tĩnh, lý do duy nhất ông lên đây chỉ đơn giản hầm gà cho cậu ăn theo lời của chị gái Bella của cậu.
“Bác chỉ lên đây hầm gà cho con ăn? Bác rãnh quá ha…”
Hồng Quân nói giọng lúc cao lúc trầm, chỉ biết lắc đầu, bó tay chấm com với những gì bác Sò với chị gái cậu đang làm. Cậu đứng dậy đi tới mở tủ lạnh, lấy chai nước lọc mở nắp tu một hơi đến nửa chai.
“Thiểu gia, tôi đã dọn cơm ra rồi, cậu ăn đi cho nóng kẻo nguội hết!”
Phương chỉ biết ngồi im re nghe hai người họ nói chuyện mà chẳng hiểu gì, với lại cô cũng không còn bổn phận ở đây làm gì nữa nên đứng dậy lủi đi với những bước chân nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Đứng lại!”
Giọng nói trầm bổng của Quân cất lên khiến Phương giật mình đứng khựng lại, làm rơi con gấu Brown xuống nền, cô tưởng chừng tim mình nhảy ra ngoài rồi. Cô gượng cười đau khổ, quay người lại không ngẩng đầu lên nhìn cậu lấy một lần, tóc lòa xòa chẳng thấy mặt mũi đâu.
Hồng Quân đi lại cầm con gấu bông lên đứng trước mặt Phương, nhưng thật khó khăn cho cậu khi chẳng thể nào thấy được cảm xúc trên gương mặt vốn dĩ hai người bạn thân của anh là Duy Anh và Bảo Châu gọi là vẻ đẹp “búp bê sống”.
Cậu khẽ vụt ra tiếng thở dài, lên giọng:
“Ngẩng mặt lên nhìn tôi nhanh!”
Phương hốt hoảng ngước mặt lên nhìn, ánh mắt của Quân nhìn thẳng vào trực diện như xoáy sâu vào tâm can của Phương khiến cô đơ như cây cơ, tim đập thình thịch.
Quân giơ con gấu trước mặt Phương, khẽ cúi mặt hơi thấp xuống nhìn cô nở nụ cười như có như không, cậu trầm giọng đáp:
“Thích con gấu bông này đến vậy sao?”
“Tôi không!”
Phương lắc đầu đáp. Mới nãy cô quên nên cầm nó đi mà không hay biết.
“Có không?”
Quân hỏi lên giọng hỏi lại lần nữa, với ánh mắt sắc lạnh.
“Có! Trời ơi mình nói gì vậy…”
Phương nói bừa khi thấy vẻ mặt ám khí của Quân, vội cúi mặt xuống trong xấu hổ.
“Cầm lấy!”
Phương vội chụp lấy con gấu bông Brown khi Quân ném nó cho cô, rồi cậu đi tới sofa lấy luôn con thỏ bông Cony và vớ thêm quả dưa hấu to tròn trên bàn ăn đem lại bắt cô cầm lấy, làm cô ngớ người nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác.
“Nhớ giữ nó cho sạch, nếu để có một vết bẩn nào thì coi chừng. Tôi không thích ăn dưa, nên nhỏ ăn hộ tôi đi. Được rồi, nhỏ có thể về.”
Phương chớp mắt liên tục ngây ngô quay người đi ra khỏi đây. Cậu ta thật kì lạ. Những hành động của Hồng Quân chẳng bao giờ cô hiểu được.
Phương vừa rời đi, Hồng Quân khẽ cong môi cười nhẹ trong vài giây chớp nhoáng.
…
Ngày hôm sau, tại trường quốc tế Dragon.
“Alo…” Giao Kiều bắt máy.
“Đã có điểm thi chưa? Bài kiểm tra lần này con đạt điểm hoàn hảo đấy chứ?”
“Dạ chưa. Sao mẹ cứ hỏi điểm con hoài vậy? Con tắt máy đây.”
Giao Kiều bực bội tắt điện thoại, rồi nhanh chóng đi tới phía cầu thang cuối dãy không ai qua lại. Vội vàng mở balo lấy hộp thuốc lá, cô ngồi thụp mở nắp hộp lấy một điếu định chăm lửa hút thì chợt khựng người, nghiêng đầu sang nhìn thấy bóng dáng Dương Huy đang đứng nhìn cô.
Nuốt nước bọt, cô gắng giữ bình tĩnh, tay Giao Kiều run run đánh rơi cả điếu thuốc chưa kịp hút xuống dưới nền. Cô vội đứng dậy cầm balo bước đi thật nhanh.
Phương đi tới nhặt lấy điếu thuốc lên rồi