Bảo Châu đang ngồi trên cái xích đu trắng đặt cạnh vườn hoa hồng leo, trong khung cảnh vô cùng thơ mộng và yên tĩnh. Nhìn đầu gối dán miếng băng cá nhân có họa tiết quả dâu tây, làm cô cười tủm tỉm nãy giờ bởi hành động ga lăng hết nấc của anh Bách Du dành cho cô, thật sự anh ấy rất biết cách thể hiện sự chu đáo của mình, nhưng lại nghĩ tới Hoàng cô lại càm ràm:
“Cái tên Hoàng kia thật là vô tâm, nhưng dù sao thì cũng phải cám ơn anh ta vì cứu mình.”
Bất chợt tiếng chuông điện thoại của Châu rung lên, trên màn hình sáng hiện dòng chữ “Mom”, cô áp máy vào tai nghe:
“Alo, con nghe mẹ!”
“Này, đứa nào dám ức hiếp con của mẹ…”
Châu cười khó hiểu đáp: “Ức hiếp chuyện gì mẹ?... không có ạ!”
“Đừng có giấu nhé. Mẹ thấy con đăng hình chụp chân bị trầy sướt trên IG đấy. Nói cho mẹ biết đi, nó là ai? Mẹ sẽ bắn trúng mục tiêu.”
“Khoan đã ạ! Sao lại nóng nảy như thanh niên mới lớn thế mẹ? Không ai làm gì con cả. Con chỉ là đá đểu người khác một chút thôi.”
“Ờ, mẹ lo lắng cho con đó. Cứ tưởng con có chuyện gì không nói cho mẹ biết. Này, con định không qua bên Thái Lan nữa sao?”
Châu thở dài: “Giờ ở bên đây con cũng có công ty của riêng mình rồi, con muốn sống ở đây luôn, không ở bên đất Thái nữa đâu mẹ ạ. Tại không có bạn bè gì hết…Có gì rãnh con sẽ bay qua đó thăm ba mẹ ha. Con tắt máy đấy!”
Nói rồi Châu tắt điện thoại, tiếp tục đung đưa xích đu, cảm thấy thích thú.
“Có vẻ như cô thích đá đểu người khác trên IG.”
“Ôi lậy hồn, giật cả mình. Làm gì xuất hiện thình lình thế ông nội?”
Châu nổi quạu lên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Hoàng, mặt nhăn mày nhó khi anh xuất hiện một cách âm thầm lặng lẽ không một tiếng động.
“Tôi không phải ông nội của cô!”
Hoàng đáp nhanh lại, vẻ mặt lạnh lùng rồi tiếp lời:
“Này chụp lấy!”
Anh ném đôi giày thể thao trắng thuộc hãng Filla về phía Châu, làm cô vội vàng giang tay chụp lấy nó với vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Đôi giày này… cho tôi sao?”
Châu ngây ngô nhìn Hoàng hỏi.
Hoàng im lặng không nói gì, quay người bước đi thẳng vào trong nhà, khiến Châu nhíu mày thắc mắc: “Cái con người này thật khó hiểu! Hỏi không trả lời.”
Châu nhìn đôi giày trong tay mình, khẽ đặt xuống đât xỏ chân vào mang thử, công nhận vừa khít. Cô hào hứng đi qua đi lại, rồi cầm lấy điện thoại chụp lại đăng lên IG với dòng trang thái: “Đang cảm thấy vui, vì có người tặng giày…”
Ngồi trong phòng, Hoàng ngồi lướt điện thoại, nhìn thấy bài đăng của Châu trên IG, anh chợt mỉm cười trong vài giây ngắn ngủi.
“Cái cô này thay đổi tâm trạng nhanh thật, vừa nãy thì đăng bài đá đểu mình, bây giờ lại vui vẻ, tính cách con gái thật thất thường.”
“Xem gì mà ngồi cười một mình vậy?”
Bách Du đáp, trên môi nở nụ cười gượng buồn. Anh ngồi xuống bên cạnh Hoàng, khẽ vụt ra tiếng thở dài nặng nề.
Hoàng cười đáp bâng quơ: “Không có gì đâu…”
“Không biết con Phương này, nó đi gặp tên chủ tịch mới kia nói chuyện gì, đến giờ này chưa thấy về nhà nữa. Đột nhiên tao cảm thấy có chút lo sợ rồi…”
Bách Du nói giọng trầm thấp có thể thấy sự hoang mang trong đấy, anh cúi trầm mặt, hai tay đan vào nhau, anh cảm thấy lòng mình đầy nặng trĩu và cảm giác tội lỗi khi không thể lo cho cuộc sống của em gái mình và hai nhóc tì kia được yên ổn.
Hoàng khẽ đặt tay lên vai Bách Du an ủi, anh hiểu cảm giác của người bạn thân anh lúc này. Anh lên giọng:
“Đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Con bé Phương sẽ không sao đâu.
…
Sau khi tắm xong, Guy từ trong phòng tắm bước ra, trên tay cầm khăn trắng vò lấy mái tóc ướt nước của mình. Anh chỉ mặc mỗi cái quần thể thao đen, để lộ cơ bụng rắn chắc cùng bờ vai rộng đại dương và xương quai xanh sâu cực phẩm.
Bất chợt anh đứng khựng lại, ánh mắt có một chút kinh ngạc nhìn Phương, khi cô đang ngồi tựa hững hờ ngay bàn làm việc của anh, hai tay chóng vào bàn nhìn anh với bằng đôi mắt bình thản.
“Tôi đã kí vào hợp đồng, tôi sẽ làm theo những gì trong đó yêu cầu nhưng anh cũng phải giữ đúng những gì anh nói vừa rồi, cho tôi biết lý do, tại sao tôi lại gây hấn với anh trong khi tôi với anh là hai kẻ xa lạ không quen biết, còn về công ty Lucky của anh tôi, anh phải giao lại chính thống đấy.”
Phương nói giọng đều đều, với vẻ mặt nghiêm túc.
Ban nãy cô vừa bước ra tới cổng định về nhưng cô đã suy nghĩ lại những gì Guy nói. Cô thật sự muốn biết lý do và cũng muốn lấy lại công ty cho anh Bách Du nên cô mới quay lại để nói rõ chuyện này với anh ta.
Vẻ mặt Guy vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng vốn có, ánh mắt nhìn Phương ẩn chứa sự đắt ý nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Trên môi khẽ cong lên nụ cười hờ hợt nhưng sau tắt lịm trong vài giây.
Anh đi tới bên Phương, chóng hai tay xuống bàn, mặt giáp mặt với cô, làm cô đờ người nhìn anh một cách chăm chăm, hơi thở ngưng lại độ mươi giây.
“Nếu đã ký hợp đồng đó, thì cô phải làm theo những gì trong điều khoản tôi yêu cầu.”
“Chỉ cần đừng có xâm phạm đến cuộc sống riêng tư của tôi thì được. Tôi đã kí hợp đồng đó rồi, giờ thì anh hãy nói lý do đi?”
Phương đáp giọng đều đều, nhìn thẳng vào đôi mắt không thể hiện một tia cảm xúc nào của Guy.
Guy khẽ vụt ra tiếng thở dài, đánh mắt đi chỗ khác, im lặng vài giây rồi anh nhìn cô trầm giọng đáp:
“Cô thật sự…”
“Anh Guy, em có cái này… Hai người…”
Phương với Guy đều quay ra nhìn Hải Ngân khi cô bất thình lình vào phòng Guy mà không gõ cửa. Cô ta cũng không kém phần bất ngờ khi thấy Guy đang