Tối muộn.
Hoàng đưa Bảo Châu về nhà của cô bằng con xe hơi của mình. Tới nơi, cả hai bước xuống xe chỉ biết nhìn nhau mỉm cười không biết nói gì.
Châu ngượng ngùng đáp: “Cám ơn anh, ngày hôm nay!”
Hoàng không nói gì chỉ gật đầu “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn Châu thể hiện một thứ cảm xúc gì đó khó tả, thoáng lạnh nhưng lại chất chứa niềm vui nho nhỏ. Anh chưa bao giờ có cảm giác này đối với người con gái nào, thật ra hồi đi du học, anh có nhiều người theo đuổi, anh cũng thử tiếp xúc với họ nhưng hoàn toàn vô cảm xúc.
“À… lát tí tôi sẽ gửi ảnh cho anh qua Line nha! Anh về đi.”
Châu nhẹ nhàng đáp, nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi. Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi quay người bước đi về nhà của mình. Hoàng cũng không ở đây làm nên cũng quay người chậm rãi đi ra chỗ đỗ xe.
Hôm nay có lẽ là ngày tình nhân hờ tuy giả nhưng lại như thật của hai người, chứa đựng nhiều điều thú vị một chút kỉ niệm đẹp.
Châu thẩn thờ bước đi đến cổng nhà mình thì bất ngờ Duy Anh từ đâu đi tới ôm chầm lấy cô vào lòng thật chặt, làm cô như đứng hình không kịp phản ứng gì, đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên, tim cô bất chợt chễnh đi một nhịp. Trong sững sờ cô gọi tên anh:
“Duy Anh!”
“Anh xin lỗi em, anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi.”
Duy Anh nói trong nghẹn ngào lắng động, vẻ mặt anh hiện rõ sự có lỗi và anh tự trách bản thân mình đã không chịu tìm hiểu mọi chuyện nắm đó.
Châu bàng hoàng đứng đơ như tượng, phút chốc cô nhận ra, đã 5 năm rồi, mọi chuyện giờ đây cũng đã là quá khứ rồi, anh cũng đã có được tình yêu mới, không thể vì cô mà anh và cô ấy, cả ba người tổn thương nhau.
Cô vội buông Duy Anh ra, không nhìn thẳng vào mắt anh, gượng cười nhẹ giọng đáp:
“Nếu anh biết mọi chuyện rồi thì em cũng không biết nói gì hơn, mọi thứ đều đã đi vào quỷ đạo của nó rồi anh à. Giữa anh và em giờ đây không còn gì cả, 5 năm rồi, ai cũng tìm hướng đi riêng cho mình. Chuyện này bây giờ cũng chỉ là quá khứ thôi, đừng nhắc lại làm gì nữa.”
“Nếu năm đó em nói cho anh biết, thì có phải bây giờ chúng ta không phải mỗi người một hướng rồi không? Để bây giờ anh biết được sự thật này, nó chỉ khiến anh thêm dằn vặt và có lỗi với em, khi trong suốt ngần ấy năm đó, anh đã hận em có biết không?”
Duy Anh nói ra hết cảm xúc lòng mình, ánh mắt vừa hiện lên nổi đau hờn trách vừa cảm thấy có lỗi với người con trước mặt mình vô cùng.
Nuốt đắng cay vào trong, kìm nén dòng nước mắt lưng tròng, Châu lên tiếng:
“Anh bình tỉnh đã, trong chuyện này không ai đúng ai sai. Thôi thì, mọi chuyện cũng đã đâu vào đó rồi, chúng ta có thể là bạn của nhau mà.”
“Anh… muốn bù đắp cho em… bởi vì trong suốt thời gian đó, anh vẫn luôn nhớ em, Kim Cương cũng chỉ là cô gái mang lại cho anh cảm giác giống em khi đó thôi.”
Duy Anh nói giọng đều đều với cảm xúc chân thật, anh nắm lấy hai bàn tay của Châu nhìn cô với ánh mắt da diết chứa đựng tình cảm chôn vùi bấy lâu nay chợt ùa về. Anh kéo Châu lại ôm lấy chặt cô, nhất thời tim cô nhói lên một giây.
Cô lại đứng bất động đờ người không phản ứng gì cũng không lên tiếng. Cảm xúc trong cô vô cùng rối loạn, cái ôm này của Duy Anh giờ đây cô không một cảm giác gì cả, kể cả cái nắm tay vừa rồi. Có lẽ cô đã quên nó vào ngày hôm nay khi ở bên cạnh Hoàng.
Bất giác Châu nhìn thấy Hoàng đang đứng nhìn cô với khoảng cách gần, miệng thốt lên:
“Hoàng!”
Hoàng chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt lãnh đạm, không chứa đựng một tia cảm xúc. Anh thả vỏ sò rơi tự do xuống đường, quay người lạnh lùng bước đi. Chẳng hiểu sao anh cảm thấy lòng mình thắt lại, khó chịu như kiến bò.
Châu vội đẩy Duy Anh gọi lớn tên anh:
“Anh Hoàng!”
Hoàng chợt dừng bước quay lại nhìn Châu trầm giọng đáp:
“Xong việc rồi hãy gọi điện cho tôi!”
Rồi anh nhanh chân bước đi một cách lạnh nhạt thờ ơ.
“Khoan đã Hoàng… anh Hoàng…”
Mặc cho Châu gân cổ lên gọi nhưng Hoàng vẫn không đứng lại, anh cứ thế đi tới xe mình rồi phóng xe rời đi.
“Anh về đi, trời cũng khuya rồi. Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa thì hơn, dừng lại ở đây thôi. Em không muốn người yêu anh hiểu lầm.”
Dứt lời, Châu quay người mở cổng đi vào trong nhà, để Duy Anh đứng đó không kịp nói thêm một lời nào.
…
Về tới nhà, Hoàng lặng lẽ bước trong với vẻ mặt chẳng mấy cảm xúc gì.
Chợt điện thoại của anh rung lên, anh lấy ra xem, trên màn hình người gọi đến không ai khác ngoài Bảo Châu. Anh chần chừ một vài giây rồi gạt nút xanh nghe máy:
“Alo!”
“Hoàng, anh về nhà chưa hay đang ở đâu đấy?”
“Ừm…”
“Hoàng, vừa rồi hoàn toàn không có gì cả. Lúc đó em định vô nhà thì đúng lúc Duy Anh tới, không có chuyện gì cả Hoàng.”
“Ừm…”
“Sao thế, giận em à?”
“Không! Hôm nay mệt rồi, để hôm khác rãnh thì nói chuyện.”
Nói rồi Hoàng tắt máy, khẽ vụt ra tiếng thở dài. Giữa hai người chưa là gì của nhau cả, thì anh có quyền gì phải giận cô ấy chuyện vừa nãy. Anh nghĩ rằng, cô ấy với người con trai trong quá khứ cô từng yêu cho đến hiện tại cô vẫn còn tình cảm với người đó.
…
Hơn 23 giờ khuya, Guy với về nhà, anh bế Phương đi vào phòng của mình vì cô uống rượu say đến nổi ngất đi không biết trời đất là gì. Ngoài trời đang mưa tầm tả không ngớt, cộng thêm gió gào thét với tiếng giông chớp kinh hoàng.
Anh để Phương nằm xuống giường của mình, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cô với ánh mắt trầm tư lạnh ngắt, sâu trong tâm tư anh không biết đang nghĩ gì nữa, đầu óc nhất thời trống rỗng đến lạ. Mang tiếng trả thù nhưng anh lại chưa làm được gì cả, mọi thứ cứ đi ngoài sự kiểm soát của anh.
“Rốt cuộc cô là gì mà lại khiến tôi không thể tàn nhẫn với cô được chứ? Cô vẫn còn có tư cách nhớ đến Hồng Quân sao? Trong khi chính cô nói tôi, cô lợi dụng tôi, cô còn kết hôn rồi qua Châu Âu sinh sống, sao bây giờ cô lại ở đây chứ?”
Anh thầm nghĩ, tay nắm vạt mền siết chặt rồi lại buông lõng nhớ lại những gì lúc sáng Phương nói với anh, cô ấy vẫn còn điều gì đó chưa nói trong lần sinh nhật năm đó khi cô không tới gặp anh, nhưng chính lúc đó anh tới nhà cô gặp cô, chính cô nói gặp muốn gặp anh, nghe sao có vẻ phi lý. Nhưng dù sao anh vẫn muốn biết điều cô ấy muốn nói là gì.
Bất chợt, Phương tỉnh dậy với vẻ mơ màng không biết gì, nhìn quanh quẩn nơi căn phòng tối om này một cách lạ lẫm. Cô chống tay ngồi dậy nhìn Guy, hai bờ má đỏ ửng, men rượu lấn át cả tâm trí, cô nghĩ người ngồi trước mặt cô là Hồng Quân.
“Hồng Quân, anh đã đi đâu vậy?”
Trong vô thức cô nhìn anh hỏi, với ánh mắt lắng động những giọt lễ sắp tuôn rơi.
Guy im lặng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt hiện rõ nổi đau khổ trong đấy.
“Em cố gắng khuyên nhủ bản thân mình không nên đi tìm anh, em đã làm anh tổn thương vậy mà sau đó em vẫn cố chấp đi tìm anh trong vô vọng, mặc cho anh trai em có can ngăn. Em rất muốn nói với anh trong lần sinh nhật năm đó của em khi anh hẹn em ở công viên về chuyện quan trọng của chúng ta, nhưng em lại có chuyện bất ngờ xảy ra với em nên không tới được…”
“Chuyện gì…”
Guy gặn hỏi, anh thực