Chương 11:
Chu Hựu Hựu nghĩ ngợi, tìm một bài toán cô cho là vô cùng khó chụp gửi cho Phó Lâm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Ừm vậy tớ có thể hỏi cậu cách làm bài này được không?
Hai phút sau.
Face: Gửi hình ảnh.
Face: Trước n hạng là công thức, yêu cầu trước hạng số 6, thay n bằng 6 đến trước hạng số 6, tính ra S6=-1045.
Chỉ trong hai phút Phó Lâm đã giải xong, Chu Hựu Hựu nhìn anh viết phân tích rõ ràng hơn mười phút mới hiểu được ra.
Mười phút sau, Chu Hựu Hựu trả lời: Lợi hại! (* ̄▽ ̄)d
Face: Tiểu ngu ngốc.
Hựu Hựu ầm ĩ: Không được bảo tớ ngu ngốc!
Face: Vậy gọi cậu là cái gì?
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu biết tên tớ là gì không?
Face: Chu Hựu Hựu.
Ngồi hai lớp khác biệt, khóe miệng hai người đều không kìm lòng nổi mỉm cười.
Buổi chiều đầu hạ. sân bóng rổ có tiếng còi, hành lang cũng có tiếng cười của bạn học chơi đùa. Nhưng trước mắt họ đều không nghe thấy, nhìn tin nhắn trên điện thoại, tựa như có thể cảm nhận được giọng điệu và thái độ của đối phương.
Trong lớp học bổ túc, giáo viên đang giảng bài dào dạt không nhịn được gọi tên Phó Lâm, “Phó Lâm, bài toán trên bảng này em có cách giải khác không?”
Phó Lâm ngẩng đầu, tươi cười trên khóe miệng cũng chưa thu hồi. Anh cười nhạt liếm môi dưới, cũng không đứng lên, chỉ ngồi tại vị trí nhìn đề bài và lời giải bên cạnh, lập tức miễn cưỡng tựa hai tay lên bàn, hé môi, mở miệng đưa ra câu trả lời khác.
Toàn bộ lớp có hơn bốn mươi người, lúc này đều đưa mắt về anh, nghe từng câu từng chữ, đáy lòng bội phục.
Trên mặt thầy giáo dần lỗ ra vẻ tươi cười, nghiêm túc nghe câu trả lời của Phó Lâm xong, nói, “Đúng vậy, đây cũng chính là một cách giải khác thầy muốn nói.”
Nói xong, thầy giáo lắc đầu, không để ý đến Phó Lâm nữa.
Có một số người không biết trong đầu chưa gì, giống như trời sinh đã thông minh hơn người, ví dụ như Phó Lâm.
Lời khen Phó Lâm cả khối đều nghe không ít, giáo viên toán lớp anh từng dạy thay cả lớp Chu Hựu Hựu, thỉnh thoảng sẽ vô tình nhắc tới Phó Lâm, mỗi lần nhắc tới sẽ cười gật gù, vừa yêu vừa hận.
Chu Hựu Hựu mười phần có thể lý giải được tâm tình của thầy giáo, bởi vì tình cảm của cô đối với Phó Lâm chính là như vậy.
Phó Lâm chính là học sinh giỏi trong truyền thuyết, nhưng bên ngoài lại trông như những học sinh hư hỏng. Thường xuyên trốn học, không làm bài tập, cả ngày chơi cùng hội học sinh kém, thậm chí còn từng bị phê bình vì trốn học nhưng châm chọc là ngay sau đó anh lại được khen ngợi, bởi vì đạt được một giải thưởng gì đó về cho trường.
Đều nói học sinh giỏi toán lý hóa đều bị học lệch nhưng thành tích mấy môn văn của Phó Lâm cũng không kém. Trời sinh thêm khuôn mặt đẹp trai nên trong trường không thiếu nữ sinh yêu thích anh.
May mắn là từ trước đến nay Chu Hựu Hựu chưa từng thấy anh có bạn gái, bên cạnh lúc nào cũng là mấy anh em trong nhóm kia.
Nhưng, Chu Hựu Hựu cũng không phải chưa từng thấy anh được tỏ tình.
Kì đầu lớp 11, cũng chính là ngày tết Nguyên Đán, Chu Hựu Hựu vừa thay lớp lên diễn tấu xong, sau khi xuống sân khấu thì thấy Phó Lâm cách đó không xa.
Khi đó, thời tiết đã rất lạnh, Phó Lâm mặc một bộ quần áo lông màu đen, đẹp trai vô cùng. Anh giống như từ tòa nhà bên dãy đối diện đi tới, bộ dáng lười biếng, cũng vừa bỏ lỡ tiết mục diễn tấu của cô.
Chu Hựu Hựu mất hứng, không nghĩ tới lại vừa vặn nhìn thấy một nữ sinh chuẩn bị lên biểu diễn giữ chặt tay Phó Lâm, nhét một phong thư vào tay anh.
Phó Lâm ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, cô bạn kia đã chạy đi.
Trái tim Chu Hựu Hựu đập liên hồi, bình tĩnh xách đàn nhị đi qua anh, ánh mắt cũng không dám liếc một cái.